Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Số 22-2013: Truyện ngắn.


MÀY CÓ BIẾT TAO LÀ AI KHÔNG?



Anh Đại thả những bước dài ngạo nghễ, ngực ưỡn về phía trước, tay vung mạnh như đang duyệt binh. Anh luôn tự hào mình là người đi “giải phóng thế giới”. Bởi so với bàn dân thiên hạ, anh là người sáng giá nhất, khôn nhất trong bọn. Anh đảo mắt nhìn quanh. Ừ nhỉ. Mình bây giờ đã nắm quyền sinh quyền sát trong tay. Mình có quyền ban phát cho thiên hạ. Nghĩ là làm. Anh lần lượt đi thăm thú tất cả khu vườn, khu ao, khu nghĩa địa xung quanh cái hàng rào. Anh nhẩm tính việc chia chác. Sẽ chia cho thằng này nhiều nhất. Thằng kia được phần to, thằng kìa được phần nhỏ hơn. Cứ thế anh sắp đặt mọi chuyện. Anh nghĩ ngay đến chuyện phải xưng danh. Cả đêm vắt óc suy nghĩ, sáng hôm sau anh họp bọn đàn em lại tuyên bố thành lập… “Hội đồng chí”. Anh xung phong nhận chức hội trưởng. Toàn thể đám đàn em nhất trí hô vang “Muôn năm… muôn năm… muôn năm. Anh cười hoang dại phán rằng. Tất cả chúng ta đều được làm vua, theo thứ tự sẽ có vua to vua vừa rồi đến vua nhỏ. Bọn đồng chí “bần nông giai cấp” kia thì đông lắm, phải dạy chúng biết ta là giai cấp cầm quyền để chúng tin tưởng, chúng răm rắp nghe lời, chúng hầu hạ chúng ta tận tâm tận lực. Phải cho chúng nó vừa hy vọng vừa sợ hãi để chúng suốt đời theo ta, hầu hạ ta và chờ được ban phát bổng lộc. Còn cái đám bần cố nông ngu dốt kia chỉ cần tuyên truyền định hướng là chúng nó răm rắp nghe theo. Thằng nào ú ớ làm trái ý, quy ngay tội phản động, trừng trị đến nơi đến chốn. Ta phải phân hóa chúng, phải làm cho chúng sợ để cai trị. Xong xuôi, ta chỉ cần ngồi một chỗ và hưởng phú quý nữa thôi.

Thủa đó dân ta nghèo lắm. Ai cũng vì miếng cơm manh áo mà chấp nhận làm công cụ cho các tầng vua. Anh Đại đi đâu chỉ cần hỏi khẽ: Chúng mày có biết tao là ai không?. Tức thì cả đám bần dân đều hô vang “muôn năm… muôn năm… muôn năm”. Anh thấy mình bỗng dưng thành “mặt trời chân lý”. Anh hùng hồn tuyên bố: “Chúng mày sẽ được làm ông chủ. Nhưng muốn gì phải được tao cho phép…”

Một ngày kia, anh lại xuất hành. Vẫn trong tư thế hiên ngang như mấy chục năm về trước. Ô kìa lạ quá, chẳng có ai nhìn anh. Anh ngoắc thằng đệ lại hỏi: Sao vậy?

Thằng đệ chắp tay lễ phép: Dạ thưa Đại ca. Thời đại bây giờ “Tiền là tiên là phật, là sức bật lò xo. Là giấc mơ tuổi trẻ. Là sức khỏe tuổi già. Là thước đo lý tưởng...”. Ai cũng lo cho nồi cơm của nhà mình, chẳng còn ai để ý đến Đại ca đâu ạ. Anh Đại quay nhìn một vòng thoắt rùng mình vã mồ hôi. Một đám người đang nhìn anh với ánh mắt mang hình viên đạn. Anh Đại gắt: Thế sao không tuyên truyền giáo dục định hướng cho chúng hử?

Dạ em đã định hướng mấy chục năm nay rồi ạ. Lúc đầu chúng nó không nói gì, dần dần chúng theo nhau bỏ đi. Em hỏi tại sao…? Mấy thằng ngoái lại trừng mắt: “Theo chúng mày mấy chục năm qua. Chúng tao từ xác người biến thành xác ve mà vẫn nghèo đói ngu dốt lạc hậu nhất nhì thế giới. Tỉnh ra mới biết chúng mày chả cho chúng tao được cái gì sất. Chúng mày chiếm hết quyền lực, tài nguyên, chiếm dụng luôn cả lòng tin của chúng tao. Nếu mày là chúng tao, mày nghĩ sao?

Bây giờ chúng mày đã có “cơm ăn áo mặc, trẻ con được học hành” như mơ ước rồi cơ mà. So với thời trước đã là sướng quá rồi còn đòi gì nữa.

Tao không so với tao thời trước, mà so với thằng hàng xóm cơ. Ngày trước nó còn đến ăn xin nhà tao, bây giờ thì ngược lại. Bộ thế là lý tưởng, là vinh quang của chúng mày ban cho chúng tao sao?. Thôi chúng mày cứ về mà tự “muôn năm” với nhau đi.

Anh Đại chột dạ… Cả đêm hôm đó nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi tính mưu kế. Phải ra luật, phải dùng thủ đoạn quyết liệt hơn, cao siêu hơn, họa chăng…?

Anh Đại lại ra đường, vẫn cái tư thế vênh vang như đã từng vênh vang. Nhưng lạ thay mọi sự vẫn thế. Chẳng ai nhìn anh, chúng coi anh như người vô hình. Đã thế lại thêm rất nhiều ánh mắt hình viên đạn chĩa về phía anh. Hôm qua thằng đệ ruột vào báo cáo: Có nhiều bọn “đồng chí” cũng đã lặng lẽ rời khỏi. Bỏ mẹ rồi. Bấy lâu mình mải lo hưởng thụ, mải lo phè phỡn ăn chơi. Biết đâu sự thể lại ra đến thế này.

Anh Đại lại vắt óc cả đêm suy nghĩ mưu kế. Nhưng càng nghĩ càng thấy bế tắc, tương lai càng mù mịt. Anh thấy sợ. Sợ nhất là mất cái quyền, cái lộc mà anh đang nắm trong tay. Anh sợ đến mất ăn mất ngủ, dẫn đến suy nhược cơ thể, suy nhược thần kinh. Nhưng xưa nay mình là ông chủ, chỉ có mình là nhất, chẳng ai bằng. Nhưng cái đám bần dân bây giờ càng ngày càng phản trắc, càng bất trị, Chúng không đối đầu nhưng chúng chẳng thèm nghe, chẳng thèm theo nữa…!?

Anh lại ra đường, vẫn cái dáng vẻ cao ngạo đã ăn vào máu. Anh càng thấy mình trở nên cô đơn lạc lõng giữa biển người. Anh tức tối gầm lên: Chúng mày có biết tao là ai không?. Lạ chưa kìa, chẳng có ai đứng lại nghe anh quát. Mọi người vẫn lầm lũi lo cuộc sống của mình. Anh hốt hoảng quát: Mấy đứa bay đâu cả rồi?

Vài đứa đệ tử ruột vội chạy đến khom lưng vái: Dạ thưa Đại ca, chúng em có mặt ạ.

Chúng mày đông lắm cơ mà. Chỉ có vài thằng là sao?

Dạ không biết ạ?

Chết mẹ tao rồi. Cả cái “hội” lớn bằng nửa thế giới, giờ chỉ còn mấy mống này thôi ư. Hu hu hu…!?

Anh Đại chạy vội về nhà nằm vắt tay lên trán. Lại ngẫm nghĩ, lại tìm mưu kế…

Sáng sớm, anh lại ra đường. Lần này anh mặc quần áo đẹp. Nhìn anh bóng loáng từ đầu đến chân. Anh khoan thai ra trước miếu Thành Hoàng lớn tiếng: Chúng mày có biết tao là ai không?. Không có ai đáp lời. Anh mếu máo: Vậy là sao hả mày?.

Dạ… em đâu có biết ạ.

Mày không biết, tao không biết… thì ai biết đây hở trời…!?. Anh lại ngửa mặt lên trời quát lớn: Chúng mày biết tao là ai không?. Chỉ có tiếng ông… ông… ông.. vọng lại mỗi lúc một xa, rồi mất hút vào bao la trời đất.


Không có nhận xét nào: