Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Số 281-2014: Chém gió đầu năm

HỘI ĐỘC THÂN

Một lão đầu trọc, tóc trắng quá nửa đầu, bước vào quán thịt chó nhớn tiếng gọi: Cho đủ bẩy món. Lão ta lôi ra can hai lít rượu nhãn hiệu “29” đặt toạch trước mặt. Chỉ ít phút, đủ 7 món đã bầy la liệt trên bàn. Lão ta nhẩn nha nhậu. Bỗng tiếng điện thoại reo vang. Lão móc túi lấy điện thoại, mồm vưỡn nhai… rau ráu. Bổng Lão quát: Hả… mày… mày… hự… ực… mờ… m… ày…!?

Gã chủ quán thấy lạ bèn tiến lại hỏi: Dạ thưa… có sao không ông?

Lão già nước mắt lã chã, giọng thều thào: Thế là tan hết rùi…

Hả… cái gì tan?

Là cái hội của tao đó. Hu hu hu… Cả hội có ba thằng. Cách đây mấy tháng một thằng kiêng khem đủ thứ. Không rượu, không thịt không trà, không gái... Nói chung là suốt đời chả dám ăn… mặn. Thế mà bỗng dưng lăn đùng ra chết. Còn thằng thứ hai…

Dạ ổng sao rồi ạ?

Nó vừa điện thoại báo: Mai lấy vợ. Người gì mà ngu thế. Đang tự do thoải mái bỗng dưng lại thích đi tù chung thân cơ chớ?

Dạ thưa cụ. Lấy vợ để hạnh phúc chớ ạ.

Địt con mẹ mấy thằng hội viên phản động nhá. Nhậu thịt chó với “rượu 29” mới là hạnh phúc. Hỉu chửa.

Dạ… dạ…

Gã chủ quán sau đó bỏ quán đi mất. Người ta đồn chuyến ấy về quê. Gã dứt khoát đòi… bỏ vợ.

He he he.

Số 170-2013: CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2014

NHÂN DỊP VÀO NĂM MỚI 2014. LÃO HỒ ĐỒ CÓ NHỜI CHÚC GỬI TỚI BÈ BẠN GẦN XA MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG. SỨC KHỎE DỒI DÀO, GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC. ĐƯỢC VẠN SỰ NHƯ Ý...

Số 169-2013: Chém gió phát cuối năm 2013.:

Câu chuyện ngày cuối năm.

THẤY NGAY THIÊN ĐƯỜNG XHCN…!?

   
                       (Ngắm dáng em ni còn phê hơn cả  nhậu 2 lít rượu nếp 29)

Sáng nay Lão Đồ mua hai can “rượu 29” mang về. Nghe thằng chủ bảo hãng này không còn nữa. Lão mua chục can về dự trữ sài dần. Kẻo nay mai không biết mua ở đâu nữa… Gã than thở: Sao đời lại chó thế cơ chứ. Rượu đểu thì chả có thằng nào không làm. Đâu chỉ riêng thằng “29” đâu chớ. Có lẽ thằng này chung chi chưa đẹp thôi… Lão cũng thấy cái anh “29” này nhậu nó phê đã. Nhưng mỗi bữa nhậu hết một lít chả đâu vào đâu. Nay đang lúc sầu đời (vợ giận). Lão tính chơi hai can nhậu thử một phát coi sao… Vừa thõng thẹo xách  hai tay hai can về đến đầu ngõ. Bỗng thấy thằng chú hàng xóm đang ngồi ti tỉ khóc trước cửa nhà nó. Lão hỏi: Này thằng chú, sao khóc vậy hở?


Dạ… Em cay lắm. Con vợ em nó khốn nạn quá. Nó đi theo thằng bồ thì thôi đi. Nó còn chơi luôn cái thẻ “American Expreess” của em nữa chớ.

Hả chú cũng sài thứ cao cấp đó sao?

Dạ… em làm gì có tiền. Số là bố em bên Mỹ. Mỗi tháng gởi cho em mấy ngàn đô vào tài khoản. Em chỉ dám chi một... xíu thôi. Số còn lại em để ở thẻ cho nó chắc ăn.

Thế giờ được bao nhiêu?

Dạ được 10 tỷ đô mỗi năm ạ. Riêng tiền lãi cũng nuôi con chó đó ăn chơi trơn lông đỏ da, sống phè phỡn bao năm nay. Ai ngờ cái giống nhà nó tham quá…

Chuyện nhỏ. Lấy được thẻ mà không có “mã số” thì sợ gì mất tiền chớ.

Đau nhất là mấy hôm trước trong lúc… mặn nồng. Em nói lộ mật mã cho nó… Ôi ngu quá. Giờ… em muốn chết quá bác ơi.

Chết hả. Dễ ợt. Ra đường tàu nằm vắt ngang… chờ. Chỉ một tích tắc là chia thành ba đoạn?

Chết thế thì đau lắm. em sợ

Thế thì chơi quả thuốc ngủ cho nó êm.

Dạ em thấy thằng bạn em nó chơi thứ đó rồi. Lúc chết mặt xám xịt, xùi bọt mép coi bộ… xấu lắm.

Thôi thì tao giúp chú phen này vậy. Tao tính mua 2 can “29” này về đặng… Nhưng thấy hoàn cảnh của chú còn… éo le hơn tao. Thôi tao tặng chú. Đêm nay chú cứ từ từ nhậu cho nó hết hai can này. Cái chết sẽ vô cùng dịu êm. Và cái thiêng liêng nhất là chú sẽ nhìn thấy thiên đường XHCN ngay ở trước mặt…

Dạ… Bao năm em “ơn đảng nhờ chính phủ” đời em mới có ngày hôm nay. Vụ này em khoái. Em cám ơn bác vạn lần ạ.

Muốn sống mới khó. Chớ muốn chết thì… dễ ợt. Thôi tao về nhậu cái can… nút lá chuối của tao vậy. Mới bị bà bác sỹ đánh ghen, vội gì mà chết chớ…!?


Chú thích: Loại thẻ tín dụng quốc tế do ngân hàng uy tín hàng đầu VN phát hành. 

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Số 168-2013: Truyện tình iu của Lão Hồ Đồ... (tiếp)

TÌNH IU… RĂNG NGHỆ.  (tiếp và hết)

Đang trên đường về nhà thì gặp em dừng xe đứng chờ phía trước. Lão hỏi: Xe sao vậy?. Em cười cười: Không sao. Tại thấy anh nên em dừng xe chờ…? Trời đất ơi… em dễ thương quá thể. Lão liền tặng em cái đĩa CD vừa mua… lấy thảo.


Một tuần sau Lão nhận điện thoại của em, bèn hấp tấp xách xe máy đi. May quá bà bác sỹ hổng có nhà. Đến nhà nghỉ đã thấy em đang nửa nằm nửa ngồi trên giường vói chiếc váy màu hổng mỏng manh, miệng cười cười: Em tắm rồi. Sẵn nước nóng anh đi tắm đi…

Lão răm rắp tuân chỉ. Hai đứa nằm bên nhau tay bắt… môi mừng. Lão bật hỏi: À… cái CD anh tặng em đã nghe chưa?

Nghe rồi?

Nó ra sao?

Em quăng nó vào ngăn kéo tủ rồi.

Hả…

Cái cô đó hát trên TV cũng khá hay, nhưng…!.

Anh nghe trên mạng quảng cáo dữ lắm mà. Cớ sao…!?

Cớ sao hả. Chả biết cô này hát ra sao mà người ta khen là “nữ hoàng nhạc trữ tình cách mạng” được chứ. Nghe xong cái CD này thì em thất vọng quá.

Sao chớ. Cổ hát hay thiệt mà.

Anh đã nghe chưa?

Anh vẫn chưa kịp nghe.

Cái cô đó hát nhạc sến chi mà cái giọng nó vừa chua chua, vừa vỡ vụn cả ra là sao?. Nhất là khi hát song ca với cái anh chàng họ Hồ kia mới khổ tai người nghe chớ. Bởi hát cùng anh ta nên cô đành phải hát cao hơn để bắt kịp với cao độ bài hát. Nên giọng của cổ không còn chua chua nữa mà là… chua loét luôn. Nhắc lại mới nhớ. Cái anh bạn hát cùng cổ ấy thì càng…!?.

Cái anh chàng đó thì sao?

Anh ta hả. Đừng tưởng cứ họ Hồ thì ai cũng thành… vĩ nhơn cả đâu. Khỏi cần quan tâm đến anh ta làm gì. Anh ta hát giống y chang anh Trung Đức, từ cách ngân nga, nhấn nhá đến cả cách luyến láy. Nhớ ngày hội diễn, nghe anh hát “Ca dao em và tôi”, em còn mê tơi hơn gấp mấy lần ấy chớ. Cũng vì thế mà em đâm ra… ghét chồng từ hồi đó. He he he.

Ôi em. Anh biết mà…

Nàng xoay người choàng ta ôm chặt cổ Lão: Ôi… cả tuần không gặp, em nhớ nhớ là. Bữa nay anh phải làm 30 lần đấy nhá.



Lão tròn mắt: 30 lần lận. Thế thì anh rụm xương mất, sống sao nổi chớ.

Anh không đọc Fay à. Cái cô “Người đẹp Hải Dương” ép gã lái xe Taxi làm tới… 30 lần đó sao?. Bữa nay em bắt anh  phải đền cái tội…?

Tội gì?


Tội… tặng em cái đĩa CD chả ra gì. Hí hí hí…


Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Số 167-2013: Chuyện tình iu của Lão Hồ Đồ: TÌNH IU... RĂNG NGHỆ.


TÌNH IU… RĂNG NGHỆ.

Ngày Lão đi hội diễn thành phố. Lão hát bài “Ca dao em và tôi”. Bài đó Quang Linh hát đã rất hay. Lão thêm tí mắm muối thế là tiết mục của Lão được cả hội trường đứng dậy vỗ tay rào rào. Lão sướng sởn cả… gai ốc. Cuối buổi diễn Lão theo đoàn ra xe để về. Có một em khá xinh đứng lấp ló bên chậu cây cảnh sát gần lối đi, len lén nhìn Lão. Trong khi nhiều cô theo ra tận xe để tặng hoa. Số là hội diễn thành phố nên hầu hết các tiết mục đều một thứ “Vừng trời đông”… hết. Đến nỗi trưởng ban giám khảo. Ông nhạc sỹ họ "Cao" tên "Việt B." nổi tiếng thâm hậu còn bảo: Nghe các anh hát mà tôi chả biết hát cái gì. Chỉ thấy chát thùm thùm, loảng tủng xoảng thôi…!. Có lẽ bởi vậy Lão mới có cơ được… nổi.

Lão thấy chạnh lòng vì cô khán giả kia quá hâm mộ, bèn cố ý dừng bước bên bậc thềm để cho đoàn đi qua. Lão đưa tay vẫy vẫy… Cô bạn hấp tấp chạy ra chào. Cổ cầm tay Lão thật chặt, bảo: Anh hát hay quá. Em thích nghe anh hát lắm.

Tiếc rằng tôi không phải ca sỹ. Nhưng nếu em thích thì hẹn mình gặp lại nha.

Tưởng hẹn đùa mà hóa thật. Mới 7 giờ sáng hôm sau nhân viên khách sạn đưa cho Lão cái danh thiếp thơm sực: “Mis Hoàng Yến… Giám đốc Cty…” Phía dưới có dòng chữ viết tay khá nắn nót, tuy có hơi… xiêu vẹo. “Em đang chờ anh”…

Lão xin phép đội trưởng đi nửa giờ. Vừa xuống sảnh đã thấy em ngồi đó. Em cười xinh ơi là xinh, đưa tay vẫy khẽ.

Lão lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế đối diện, mắt không rời khỏi gương mặt sáng trưng, đôi mắt đen, sâu, tia nhìn lấp lánh… cùng nụ cười tươi hơn bất cứ loài hoa nào nở vào buổi sáng sớm… Ôi chời ơi là chời. Lão bị sao thế này…!?. Anh dùng gì?

Lão choàng tỉnh vội đáp: Cho cà phê sữa nóng.

Em bật cười: Bộ anh không quen dùng cà phê à. Cổ búng tay điệu nghệ gọi: Hai nâu nóng…!

Anh chỉ có nửa giờ thôi. Cả đoàn đang đợi…

Em hiểu mà. Diễn xong thì đoàn nào chả về ngay để… giảm chi phí. Anh có danh thiếp không?

Lão choáng, bởi mình đã bao giờ xài tới cái thứ xa xỉ đó đâu. Bèn lắc đầu khe khẽ. Em cười bảo: Thế điện thoại của anh đâu?

Lão lùa tay vào túi, bỗng giật mình khi chạm vào cái cục gạch… quen thuộc. Miến cưỡng rút ra đưa cho em. Em bấm bấm một hồi trả lại cho Lão nói: Em sẽ tìm anh…

Chừng hơn một tuần sau. Em đến tìm Lão thật. Hôm đó hai đứa đã thân như… người tình?

Chuyện tình iu của Lão đơn giản chỉ có thế. Mỗi lần gặp, em tặng Lão nhiều quà lắm. Nào là hải sản, thịt thú rừng, Bình rượu tay gấu, tay khỉ. Đến cả một bình “Minh Mạng” to tổ bố nữa chớ. Lão bảo: Anh vưỡn phình phường mờ. Chơi thứ này vào ngộ nhỡ nó bị… phản ứng ngược thì chít?

Em cười cười bảo: Đây là em gửi anh. Mỗi lần em đến thì anh phải phong độ ồn ào nghe chưa…?

Lão cười cười: Phong độ chớ… ồn ào ngộ nhỡ…(!)

Chẳng có ngộ nhỡ gì hết đó. Em chả sợ thì anh sợ gì chớ.

Ừa… Thì anh có sợ chi mô. (Nghĩ: Chỉ sợ đi lâu quá bà bác sỹ khoa sản ở nhà lại… mong thôi).

Bữa đó đi ngang hàng băng đĩa. Nhân rỗi rãi ghé vào coi chơi. Nghe con cháu giới thiệu: Chú ơi. Có quả CD mới của ca sỹ Anh Thơ hay lắm. Nghe quảng cáo thấy bảo là “Anh Thơ dũng cảm hát nhạc… sến”. Nào là… “hát vì bạn trai đồng hương…”. Nghe bùi tai Lão mua một đĩa "xịn" với giá 85.000 đồng tiền Cụ. Tính về nhà nghe cho thỏa chí tò mò. Lão vốn cảm mến cô Anh Thơ bởi giọng hát mượt mà êm ái của cô. Nghe nói cô được phong danh hiệu “Nữ hoàng nhạc trữ tình cách mạng” nữa, nên phần cảm mến có tăng thêm mấy đận. Quả thật cô hát hay, diễn cảm, giọng hát khá tròn trịa và rất… trữ tình.



(Thật ra mua đĩa thì dễ thôi. Nếu bạn nào ít xiền thì khỏi cần. Vào đây cọp về nghe đỡ tốn mấy chục đồng đó nha. Link của nó đây: (http://www.hdvietnam.com/diendan/183-nhac-viet-nam/744651-thang-long-av-ho-quang-8-a.html)

(còn nữa)

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Số 166-2013: Kẻ tâm thần...!?

ĐẶC TRƯNG GIAI CẤP.

Hu hu hu. Ở nhà, hễ cháu thích cái gì thì ai cũng chiều. Cháu cứ tự nhiên cháu… thò tay cháu nhặt, rồi mang về thôi. Đơn giản ý mà…!

Nhưng đây không phải ở nhà.

Cháu thích cái đó mà. Hễ cứ thích là cháu nhặt mang về thôi, có gì mà to tát thế?

Nhưng cô lấy hàng hóa trong siêu thị không trả tiền. Theo luật của nước chúng tôi, đó là hành vi ăn cắp… Tội này chỉ đám người vô liêm sỉ mới hành động như vậy. Luật pháp chúng tôi không thể dung tha.

Cháu có ăn cắp đâu mà các “bác đồng chí” vu cháu là ăn cắp chớ. Cái đó cháu thích mà. Hu hu hu. Các chú các bác ui… mau cứu cháu với.

Đại diện sứ quán nhanh chóng có mặt. Nhanh như chớp dúi vào túi gã cảnh sát cái phong bì, giọng nhã nhặn: Xin lỗi. Cháu nó trẻ người non dạ, nó trót dại… Xin các đồng chí…!

Gã công an xứ Thụy Điển chẳng “biết điều”, cứ lắc đầu quầy quậy. Đại trưởng đại sứ quán bèn gọi điện cho ngài cảnh sát trưởng. Ngài ấy nói rõ: Cảnh sát bên nước chúng tôi rất mẫn cán, họ không dám nhận phong bì. Đó hành vi hối lộ, sẽ bị trừng phạt rất nặng. Bởi vậy, họ thi hành pháp luật một cách công minh, không thiên vị… Vụ cái cô đó là hành vi ăn cắp. Nhất lại là phóng viên, người có trình độ nhận thức hẳn hoi thì không thể gọi là “vô tình cầm nhầm rồi quên…”. Tôi thấy văn hóa… “nhặt” bên nước các ngài hơi bị khó hiểu. Bên nước chúng tôi chỉ có kẻ tâm thần mới hành xử như vậy…

Năm ngày sau. Từ chính quốc gửi sang một văn bản gốc. Chứng nhận cô Kiều bị mắc bệnh tâm thần bẩm sinh…(!). Cô bị nhốt một tuần và sau đó cô được ké cửa cưỡi chuyên cơ về nước.

Cô lại được cử đi công tác bên Úc. Chuyến này cô lại vào siêu thị. Lại cầm đồ và ngang nhiên đi ra. Cảnh sát lập tức có mặt đưa cô về đồn. Cô cãi. Em ở nhà thích cái gì là em nhặt mang về. Em có ăn cắp đâu.

Và cũng như lần trước. Giấy chứng nhận cô “bị tâm thần” lại được chưng ra… và cô thoát nạn sau một tuần bị giam. Cô lại về nước an toàn.

Gã phóng viên giơ Micoro hỏi: Tôi biết cô là công chúa. Cô thích gì được nấy. Nhưng cớ sao lại cứ phải trưng cái văn bản chứng nhận tâm thần ra thế?

Cô nghênh mặt: Mấy thằng Tư Bản đồ chó. Nó chả hiểu văn hóa xứ Vịt Ngan ta tí nào hết. Em thích gì cũng được. Hễ thích là em nhặt. Nó thành nếp rồi…


Vụ đó nhỏ như con thỏ. Nhưng thưa cô Kiều. Văn hóa mua hàng là gì?

Em đâu biết, em có mua bao giờ đâu. Thích là em lấy. Văn hóa của em là thế. Thích là lấy, khỏi cần nguyên nhân.

Vậy là chúng tôi hiểu rồi. Văn hóa quan chức xứ ta hay thật. Cái này thế giới có mà bói cả trăm năm cũng không ra.

Phóng viên giơ tay chào và nói lời cuối cùng: Xin cám ơn cô đã vui lòng trả lời phỏng vần. Chúc cô cứ mãi mãi được “thích cái gì thì cứ việc nhặt mang về” nhá. Ở xứ ta thì chẳng ai làm gì được cô đâu. Dân ta có câu: “Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt”. Có học cao mà vẫn cứ “ngây thơ như con gà mái mơ” vậy. Văn hóa xứ ta vào tay các đồng chí thành ra… “văn hóa đểu” thật rồi…!

CHUYỆN CỦA HAI THẰNG PV.

Này… tao thấy em Trinh nó đúng. Thế mới bỏ mẹ chớ. Cổ làm “Biên tập Viên” chương trình văn hóa trên VTV là đúng rồi. Địt mẹ bọn thế lực thù địch nó đéo hiểu “văn hóa XHCN” là cái con củ kặc gì sất, nên chúng nó toàn tuyên truyền “trái pháp luật” thôi. Bọn này đúng bọn phản động chắc rôi.

Mày chỉ được cái… nổ thì không ai bằng. Mày có nhớ bác Triết hồi còn tại chức nói về tham nhũng thế nào không. Này nhé: “… của cái vật chất của đất nước để đầy ra đấy, không ai quản lý. Anh em đi qua đi lại cầm tý mang về. Không thấy bị sao lần sau ta cầm nhiều hơn… Đó không phải là tham nhũng đâu…”. Tao thấy bác ý thật thâm thúy, bác ý hiểu tận ngọn nguồn sâu xa bản chất chế độ ta. Nên bác ý sợ hơn những thằng khác… Nó hợp lý là ở chỗ đó đó.


Thế hóa ra bản chất ăn cắp à?

Địt mẹ thằng chó. Mày nói bé thôi. Đây là “bí mật cuốc ra” mày hiểu chưa. Ăn cắp là để chỉ bọn “giãy chết” thôi. Chớ bên ta gọi là “nhặt nhầm”, mày hiểu chưa?. Hơn nữa, ý cô Trinh đâu phải như thế. Cô ấy trong trắng hồn nhiên mà. Mấy thằng lề trái cứ nhặng xị lên đòi cô ấy không được chường mặt ra màn hình VTV là cớ làm sao. Nhưng chúng nó mang tiếng trí thức mà ngu quá. Chẳng hiểu bản chất nền “văn hóa XHCN” là cái con củ… gì sất. Bọn chúng còn phải học nhiều mới thành “con người mới XHCN” được.

Gã kia tròn mắt ngạc nhiên: Tao lạy hồn. Mày nói như Trạng mẹ...?


Mày đúng là loại “ngu lâu dốt bền khó đào tạo” thật rồi. Làm phóng viên lề… “nhà lước” thì phải nói cho tròn giọng “nhà lước”. Sơ xuất mà trái ý bề trên thì có ngày… tèo luôn cả ba họ đấy nhá. Mày hỉu chửa?

Ua... Địt mẹ bọn chúng nó...!?




Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

Số 165-2013: Chém gió - NGHỊ QUYẾT...!

NGHỊ QUYẾT…?

Ta có mấy chục thằng chắt, đứa nào cũng giỏi giang, cũng thành đạt hơn người. Hôm nay giỗ tổ, đứa nào xung phong bá cáo trước sẽ có thưởng…

Dạ Chắt xin bá cáo trước ạ.

Ừa… Thằng chắt ngoan. Mày có gì thì bá cáo đi.

Dạ thưa cụ cố tổ. Chắt cụ lãnh đạo đất nước tới giờ là được gần hai khóa. Năm nay GDP tăng 200% so năm ngoái ạ.

Khá khen thằng chắt ngoan. Mần đẹp thế thì mấy mà xây xong cái CNXH tươi đẹp nhất thế giới cơ chứ. Mày mang bản kê các khoản thu nhập GDP năm nay trình ta coi sao.

Dạ thưa cụ cố. Vấn đề… vấn đề này là “bí mật cuốc ra” ạ. Không thể nói khơi khơi ra được. Chắt cụ xin giả nhời bằng văn bản ạ. Dứt lời thằng chắt quay lưng đi thẳng.

Ua… Thằng này hay nha, đang họp nó bảo về nhà nghiên cứu rồi bá cáo sau là sao. Bỗng cụ cố quát: Thằng  kia. Mày quay lại. Mày phải nói cho rõ nó tăng bởi cái gì chớ?

Dạ thưa cụ cố tổ. Chắt không dám nói ra đâu ạ.

Mày là thằng nào?

Dạ thưa… chắt cụ tên là… “Ba Ếch” ợ…

Hả… Thì ra là mày. Ta nghe mày có đọc báo cáo kinh tế năm 2013 trước QH. Nhưng đám nghị nó bảo số liệu của mày đưa ra toàn… “tô hồng” thôi. Hết thảy đều bảo… “không thể tin được”… Báo cáo thế là lừa đảo, có cũng như không. Trong khi kinh tế đất nước đang trong nguy cơ… vỡ nợ toàn diện. Mọi ngành, mọi giới, mọi lúc mọi nơi đang tìm mọi cách chế tạo ra các nghị định, quy định rất… quải gở nhằm tận thu của dân, chém vào cái túi đã khô cạn của dân… Bộ không cho người ta được sống nữa hay sao. Dân chúng đóng thuế để duy trì bộ máy nhà nước khổng lồ của chúng bay. Thế mà chúng mày chỉ ăn rồi phá. Mấy thằng “Vina…” thằng nào cũng thất thoát hàng trăm hàng ngàn tỷ tiền Cụ. Đua nhau lũ lượt ra tòa để… chết. Thế mà…!?

Dạ thưa cụ cố tổ. Chắt cụ bá cáo theo sự chỉ đạo của BCT đấy ạ.

Ua… thằng này hay quá. Thế nó bảo mày “ăng cức” mày cũng… sao?


Dạ thưa cụ cố tổ. Dạ… Dù có chết chắt cụ vẫn luôn chấp hành nghiêm nghị quyết đấy ạ?


Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Số 163-2013: Chém gió cúi từng: BẢO KÊ GÁI LÀNG.

Chém gió

BẢO KÊ GÁI LÀNG…

Thằng chăt Lão năm nay ngoài 30 tuổi. Nó đi du học nước ngoài, đỗ tiến sỹ, được nhận làm việc ở Mỹ. Năm nay nó về thăm quê. Nó biếu cụ cố nhiều quà Mỹ. He he he, hãnh diện quá đi…!. Nó đánh xe từ Hà Nội về quê đón Lão đi ăn giỗ tổ. Nó bảo: Cụ cố ạ. Đi trên con đường ngày xưa, chắt cụ chợt nhớ tới mối tình đầu của chắt quá. Nó nhếch cười.

Vậy hả… Hồi đó mày yêu đứa nào chứ hử.

Nó cười cười. Cụ cố đừng giễu chắt. Ngày học xong đại học về nhà chờ việc. Bố mẹ chắt cậy nhờ tứ phương cuối cùng vẫn không xong. Ở nhà cả năm chắt cụ chán quá. Bỗng một hôm có ông chú làng bên sang chơi. Tiện thể bảo có con ông chủ tịch xã học hết 12, thi mãi chả vào được cái đại học. Ổng nhờ người tìm gia sư dạy kèm. Hy vọng sang năm tới… Sẵn đang rỗi chắt cụ nhận liền. Nghĩ vừa có việc làm đỡ buồn. Lại có thêm chút tiền chi tiêu đỡ phải ngửa tay xin bố mẹ.

Báo hại chắt cụ gặp hạn. Dạy kèm chừng nửa tháng thì bỗng dưng em đòi yêu… Chắt cụ hoảng quá đang chưa biết phân xử ra sao. Em thì suốt ngày chả học hành gì chỉ nhìn chằm chặp vào mặt chắt, ánh mắt đong đưa… Khỗ nỗi ẻm đã không xinh gái thì chớ, lại vụng thối và còn… dốt đặc cán táu nữa. Chắt cụ tính “tìm đường cứu nước”. Nhưng cố chờ hết tháng để nhận tiền công rồi mới rút.

   
                                                 (Ẻm nó đây. Mịa... xinh dữ!)

Tối hôm đó, em nhõng nhẽo đòi chắt cụ đưa ra bờ sông ngắm trăng. Hôm đó nhằm cuối tháng. Mãi 10 giờ đêm, trăng mới nhú lên rặng tre cuối làng. Ngồi ngắm một lúc chắt bảo: Anh mệt rồi. Mình về. Em không chịu. Cuối cùng phải gắt lên em mới phụng phịu ôm tay chắt về nhà. Vừa từ giã em ra đến đầu đình thì bỗng chắt cụ bị một đám trai ách lại. Trời tối mù chả nhìn rõ mặt đứa nào. Chúng túm ngay cái xe đạp của chắt rồi năm thằng xúm lại đấm đá chắt một trận tơi bời khói lửa. Chắt chả biết vì sao bèn cố năn nỉ chúng. Nhưng càng năn nỉ chúng càng đánh dữ. Cuối cùng chắt đành im. Một thằng áng chừng cầm đầu đám trai làng, lẳng lặng đấm một phát cực mạnh vào mồm chắt. Ngay lập tức chắt cảm thấy nước bọt có vị mặn. Nó gầm gừ. Địt con mẹ thằng đại học… Ông đánh cho mày chừa cái thói ga lăng, cậy đẹp trai đến tán gái làng ông nhá. Nó bắt chắt cụ quỳ xuống giữa đường hát một nghìn lần bài “Đảng là cuộc sống của tôi”. Chắt cụ năn nỉ: Tao không thuộc bài đó. Chúng lại xông vào đấm túi bụi… Đau quá chắt đành nhận hát. Hát tới 100 lượt thì cổ khản đặc. Tiếng chắt cụ chỉ còn nghe thều thào, theo hơi thở réo rắt thành tiếng rên… ư ử nữa thôi. Cả đám nó vần chắt suốt đêm. Gần sáng chắt mệt quá thiếp đi. Mở mắt ra thì trời đã sáng bảnh. Mặt trời lên cao tận… con sào, ngó quanh chả thấy ai. Chắt cụ tìm mãi mới thấy cái xe đạp bị chúng ném vào giữa bụi mây bên đường. Phải mất nửa giờ kì cạch lôi cái xe ra. Gai mây cào toạc máu khắp mình mẩy. Lại cả tiếng sau đó chắt cụ mới về đến nhà, người mệt rũ…

Hả… mày nói sao. Hóa ra là vụ “bảo kê gái làng” hử?. Nó là thằng nào?


                                                        (Thì nó đó chớ còn ai...!?)

Dạ cháu nghe mấy đứa gọi nó là thằng Tũn.

Hả… thằng đó là thằng Cả Tũn, con thằng Tùn Phó Cối bên xóm Tun chớ gì. Nghe bảo thằng đó giờ làm chức gì đó to lắm tận trên trung ương cơ. Học chưa hết cấp hai mà nó có tới mấy bằng tiến sỹ. Oai lắm…!. Nhưng ta nghe hình như vụ bảo kê gái làng giờ đâu còn nữa chớ?

Dạ cụ cố không biết đấy thôi. Mãi thế kỉ 21 rồi mà nạn bảo kê đã chịu hết đâu. Không những vậy nó còn biến tướng ra những chiêu quái đản nữa kia. Tháng trước, thằng bạn chắt cùng học bên Mỹ về quê chơi. Đang lái xe trên đường không có gì vi phạm. Bỗng bị dừng xe, bị lôi ra đánh nhừ tử, bị nhốt mấy ngày bỏ đói đến lả, bị thu cả xe lẫn bằng lái. Nghe bảo nó không hiểu tiếng Việt, không biết “đầu tiên” là cái gì. Đêm tối giữa đường chả biết kêu ai. Đành chấp nhận thương đau… Nói vậy nó còn chưa bị bắt hát suốt đêm như chắt ngày đó. Đến nỗi khản tiếng mấy ngày, nói không thành lời. Nghĩ bây giờ vẫn… kinh. Nó cười lỏn lẻn.


(Hát... hát nữa... hát mãi. Cho dù phải hát 5 năm, 10 năm, hoặc lâu hơn nữa...  Cho dù phải... ngáp ngáp thì rên... ư ử chớ dứt khoát không chịu im!?)

Lão bật chửi thề: Đcm cả lò nhà chúng nó chớ. Hát cả nghìn lần, hát suốt đêm chớ hát suốt đời chỉ mỗi một bài như thế thì đến chó còn chết chớ nói gì đến người. Thế mà bi giờ tao thấy trên TV nó vưỡn cứ cố hát cho bằng được. Bộ tính hát lấy chết hay sao chớ?

ĐIỀU CHƯA VIẾT TRONG TRUYỆN: 

Năm thằng chắt về. Cô con gái ông chủ tịch xã đã có chồng. chỉ sau hơn chục năm cổ đẻ một lượt 12 đứa lận. Lão bảo: Nè thằng chắt. 12 đứa mày nuôi nổi không?. Nó cười bảo: 

Chắt xin chịu. Thôi cho nó ăn theo cái lộc của ông ngoại chúng nó đi. Cũng được "muôn năm" mờ. He he he. 

Lão quát: Mày lái xe cẩn thận kẻo... 

Dạ chắt cụ nhìn thấy bãi cứt trâu rùi ạ...! 



Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Số 162-2013: Thú tội trước bình minh lúc... sắp chết?

LỜI XIN LỖI

Lão thành thật  kính phục đồng chí Đằng (họ Lê). Đồng chí thật dũng cảm khi tuyên bố từ bỏ cái ný tưởng mê sảng mà đồng chí từng theo từ lúc trẻ khỏe cho đến khi nhập bệnh viện ngáp ngáp chờ… chết.

Lão nghe có tên nào đó nói sảng (giống đồng chí) rằng: “20 tuổi không theo CS là không có trái tim. 40 tuổi không bỏ CS là không có khối óc”. Lão éo biết đồng chí nào nói câu này.

Nhưng vận vào việc đồng chí Đằng tuyên bố quyết từ bỏ cái… ní tưởng mê sảng của mình thì Lão đâm buồn cho cái “khối óc” của đồng chí. Mong đồng chí sớm gặp mấy “ngài rậm râu” cùng thánh tiền bối đi nhé. Thế giới này đồng chí về nơi đó là trúng má nó rồi, làm gì còn chỗ khác để đi chớ.


Một lần nữa đề nghị các đồng chí phản biện ngừng lời hộ cái. Chán nghe lắm rùi đó…!?


LHĐ: Nói về nỗi sợ thì anh Đằng còn sợ hơn Lão cả trăm lần. Phục anh ở chỗ đó… đó.

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

Số 160-2013: Câu chiệng cúi từng đơi...!

Truyện của Lão Đồ

BA CON RUỒI.

Cuộc họp mật của “tứ trụ triều đình” đã qua ngày thứ mười vẫn chưa ngã ngũ. Nội dung chính là vụ bên bác Tập hô hào đổi mới, toàn những vấn đề động trời. Hơn nữa, tình hình kinh tế chính trị, xã hội văn hóa trong nước đã rất chi là… tình hình. Bàn mãi chỉ nát nước, chưa thấy cái gì sáng sủa. Anh tổng bảo: Giải lao năm phút.

Chú Sinh Hói vớ ngay cái Monito bật TV. Sướng ngôn viên mời: Kính mời quý vị thưởng thức tiết mục thư giãn… Ngay lập tức màn hình hiện ra hai con ruồi. Một con béo múp hỏi một con gầy ve: Mày quốc tịch nào?

Tao quốc tịch Mỹ. Mấy năm nay kinh tế thế giới nó suy trầm nên tao thất nghiệp. Chính sách cho người thất nghiệp nước tao chỉ đủ ăn chứ không có chơi. Thi thoảng tao giả vờ lăn vào bát phở của thằng Mỹ phát. Thằng đó nổi khùng chửi um lên. Chủ quán đành phải đổ bát phở đi. Tao chỉ mút mấy cái chân cũng béo múp luôn. Nhưng tao hỏi mày quốc tịch nào mà gầy thế này.

Tao quốc tịch Nga. Xét hoàn cảnh thì tao cũng như mày. Nhưng bên tao còn nghèo. Phải buôn vũ khí, bán tài nguyên để sống. Tao cũng chơi bài của mày. Tao giả vờ tao ngã vào bát phở. Thế là nó kêu lớn: Chủ quán. Dạ… ngài có gì dạy bảo ạ.

Lấy tao cái thìa.

Dạ có ngay ạ. Gã khách múc luôn cả thìa nước suýt trong đó có tao thảy tạch phát xuống sàn. Tao thi thoảng cũng được bữa no. Thôi mày ngồi đây. Tao phải đi "tìm đường cứu nước" ngay kẻ đói chết.

Ừ… mày lượn đi cho nước nó trong.

Bỗng một thằng ruồi lóp ngóp bò vào. Gã hổn hển: Xin các ông các bà đi qua đi lại, ngồi đại trên bàn, ăn đại toàn phở… Cho em tí bơ thừa sữa cặn. Em trốn chui trốn nhủi, chịu đói chịu khát. Bao nhiêu lâu khốn khổ khốn nạn mới đến được đây. Em mệt lắm, đói lắm.

Mày cũng… ruồi như chúng tao cơ mà. Cớ sao mày không chịu học chiêu của tao. Mày chơi chiêu giả vờ ngã vào bát phở chưa…?

Dạ là tại em cũng học được chiêu của đại ca. Em cũng nhao vào bát phở đặng…

Thế sao?

Dạ nó vớt em ra. Nó túm gáy em lên nó soi thật kĩ. Nó thò mồm nó mút từng cái chân của em, theo thứ tự từ… dưới lên trên. Cuối cùng nó giơ lên trước đèn nó soi kĩ lại lần nữa. Cái phao câu của em còn dính tí mỡ. Thế là nó mút tiếp. May quá. Em thụt Ku vào nhanh. Quả đó mà không nhanh là em… uổng đời trai rồi.

Thế mày quốc tịch nào.

Dạ em quốc tịch "xăng pha nhớt" ạ. Em “người Vịt gốc Hoa. Mẹ em người Bắc Triều tiên. Bố em người Nga. Cụ cố nhà em người Cu Ba sang bên Nga học rồi ở lại. Lấy Bà em lai tây không rõ quốc tịch ạ…”

Ha ha ha… Đệch mẹ thằng này dòng giống hợp chủng quốc như tao. Cớ sao ngu nhiều thế…?

Dạ trước đây chúng em trót dại theo bọn khựa. em thờ cái “Ma-Le”. Nhưng nay thấy thằng đó nó bị… lu mờ nên tính trở đòn gánh ạ. Em xin các anh thí cho em tí bơ thừa sữa cặn đặng qua bữa ạ…

TRỞ LẠI CUỘC HỌP CẤP CAO

Anh tổng trừng mắt: Địt mẹ bọn ruồi phản động.

Chú Sinh Hói thẽ thọt: Dạ thưa… Nó nói đúng có 10%. Vậy là nó phản động 90% rồi.

Chú Tư giấu mõm vào nách tính… che. Anh tổng quát: Chú Tư cho ý kiến.

Dạ… theo em thằng này phản động chắc rồi đấy ạ. Bọn đó ngày trước chạy theo bọn Mỹ kiếm tí “bơ thừa sữa cặn”. Giờ lại lên giọng bôi bác quê hương chúng nó. Không phản động thì là gì.

Theo chú nó phản động cỡ nào?

Dạ… ít nhứt cũng 50% ạ.

Chú Ba có ý kiến gì không?

Dạ em xin được… trả lời bằng văn bản ạ.

Đang họp bàn cụ thể. Chú phải nói rõ quan điểm.

Dạ tuân chỉ. Em cho rằng con ruồi nó nói trúng thực trạng đấy ạ.

Trúng là sao?

Dạ ngày trước mình từng tuyên truyền chúng nó phản động. Chúng chạy theo bọn tư bản giãy chết kiếm tí bơ thừa sữa cặn ạ. Đã một lần phản động bị ghi vào lí lịch. Thì suốt đời thành phản động. Trong lí luận chính trị “đấu tranh giai cấp’ thì ta đã thực hiện nghiêm túc. Đời con đời cháu chắt chút chít nhà chúng nó không thể ngóc đầu lên được đâu ạ… Nhưng…!

Nhưng sao.

Dạ bây giờ hàng năm lũ chúng nó gởi về tới hơn 10 tỷ đô. Ta chả cần làm gì cũng có số đó mà chia nhau đấy ạ. Giờ thì chúng không còn phản động nữa. Chúng thành “Vịt Kìu iu nước, khúc ruột ngàn dặm” rồi đấy ạ.

Anh tổng gắt: Thế không lẽ thằng ruồi XHCN nó nói thật sao?

Dạ đúng ạ.

Đúng là đúng làm sao?. Không lẽ xưa giờ ta toàn tuyên truyền bịp bợm sao?

Em không có ý như thế. Nhưng nó nói thật đấy ạ.

Thật là thật làm sao. Nó nói xấu chế độ ta mà chú bảo thật được hả. Bộ chú…

Dạ. em thay mặt chánh phủ đi xin xỏ nhiều. Mới thấy đời cứ đi luồn cúi xin xỏ mãi nó nhục lắm. Mà không xin thì lấy gì để mà ăn chơi, để hái đem về nhà đưa cho… vợ đây chớ. Kinh tế suy thoái. Thuế không thu được. Ngân sách thâm hụt. Nhưng phần bội chi thì vẫn cứ lồng lộng phát triển. Cả mấy chục năm bội chi đến nay cũng hết cỡ thợ mộc rồi. Đi vay quốc tế chẳng có thằng nào nó mặn mà. Trong nước đấu thầu trái phiếu CP mãi chả có ma nào nó thèm ngó. Nợ ngập mắt lại đến hạn trả rồi. Không trả được nó đưa ra tòa WTO là mình thành “anh bạn Triều Tiên” ngay tắp lự. Thôi thì muối mặt đi xin chớ biết sao giờ. Thằng ruồi nó đã đến chó đến… tận mạng rồi. Mút hết chân tay mình mẩy, mút đến trầy cả Ku nó ra thế… Nó không tiệt giống mới là lạ. Mới thấy sức sống loài ruồi nó mạnh mẽ đến thế nào…

Nhắc cho chú nhớ. Chúng ta đang “lãnh đạo toàn diện triệt để”…

Dạ đúng ạ. Nhưng sự thật thì…

Hả… Chú phải nói rõ ra cái khái niệm “sự thật” để tất cả cùng nghe. Cả nước có mỗi chú là khôn hơn cả. Chớ cả mười mấy đ/c ngồi đây có ai biết  đó là cái chi chi mô mà lần đâu?

Dạ… em xưa giờ cũng có nghe nói trên đời có cái thứ gọi là “sự thật” đó. Nhưng nó đã tiệt giống từ khi ta làm cách mạng thành công rồi ạ. Nên giờ sự thật là cái gì em… cũng đâu có biết.

Anh tổng giơ hai tay lên giời hét: Ối giời ơi. Sự thật là cái gì đây chớ?. Ông giời có biết không?

Bỗng giữa không trung có tiếng trầm hùng vang vọng: Khỏi kêu trời. Tao Hùng Vương cố tổ chúng mày đây. Tao dựng nước mấy ngàn năm cũng dựa trên sự thật, sự trong sáng mới thành công. Nhưng tao vẫn chưa biết chúng mày dựng nước kiểu gì mà chả có cái gì thật hết. Lại còn để cho cái đám “Phụ lão” nó  đổ tiếng ác cho tao là cớ làm sao. Tao nghe chúng nó chửi nhức cả óc ra thế này nè:

“Chung quy cũng tại vua Hùng.
Đẻ ra một lũ vừa khùng vừa điên.
Thằng khôn thì đã vượt biên
Còn ở lại toàn thằng điên thằng khùng...”

Anh tổng gân cổ quát: Này ngài cố tổ. Ngài mà nói phát nữa là thành bọn phản động, bọn thế lực thù địch luôn đấy nhá…

Giữa không trung bật lên tiếng cười ha hả trầm hùng: Vậy thì chúng mày cứ việc tự sướng đi nhá. Ta thăng đây…

À mà các chú. Vậy là…

Dạ không có gì ra đâu ạ. Bá cáo anh tổng ạ. Bên an ninh chính trị vừa bá cáo rằng: Con tàu mà chúng ta đang ngồi đây nó đã bị thủng đáy một lỗ lớn”. Dạ… Ngay sau đây nó sẽ chìm tới tận đáy biển luôn đấy ạ…



                                    Dạ thưa anh tổng. Chúng em đang bận lắm ạ...!

Anh tổng giơ hai tay lên giời than: Địt mẹ lũ ruồi nhá. Chúng mày chỉ được cái… “xuyên tạc đúng” thôi?. Cái vận nước nó đang chìm thật rồi. Thế mà chúng bay chỉ biết lạy van bọn giãy chết xin tí bơ thừa sữa cặn. Chả đứa nào chịu giúp tao lo cho vận nước hết là sao chứ?. Hu hu hu.


Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Số 159-2013: Chém gió đầu từng đơi...

TRIỂN HỘ VỆ

Dạ thưa ngài Triển. Ngài theo hầu Bao đại nhơn nhiều năm. Làm tới chức “Đới đao hộ vệ” hàm ngũ phẩm. Ngài rút ra được bài học nào từ thế sự nhiễu nhương thời nay ạ?

Ta hả. Bài học của ta là “phò chính nghia”. Hiểu chửa?

Ngài Bao ngày trước nổi danh liêm khiết, chính nghĩa. Nhưng ngài đã chết lâu rồi. Mấy trăm năm nay chưa thấy có ngài “chính nghĩa” nào xuất hiện cả. Vậy thưa ngài…?. Hiện giờ ngài đang phò ai đây?

Ta phò Vua. Phò triều đình chứ ai?

Nghe bảo ngài văn võ toàn tài. Cớ sao ngài không nhận ra triều đình đang hồi suy vong. Gian thần lộng hành, cấu kết nhau thành các “nhóm lợi ích”. Ngày đêm sâu xé triều đình, ăn cướp tài nguyên đất nước để làm giàu cá nhân.…?

Ta vốn xưa giờ lấy chữ “trung thành tuyệt đối” làm mục đích sống. Không dễ dàng phản bội như mấy đồng chí “Đường Triều Mã Hán” kia đâu?

Nghe bảo các đồng chí ấy giờ giàu lắm. Biệt thự nhan nhản, xe xịn, tài khoản nước ngoài muôn thiên rồi.

Hả… mày không được nói xấu các đồng chí anh em của ta. Ta xưa giờ vẫn tâm niệm “Một ngày là đồng chí thì mãi mãi vẫn là đồng chí. Đã là đồng chí thì không còn ai xấu nữa”. Nên…

Dạ thưa ngài Triển. Ngài có nói thật lòng không ạ.

Hả… Nói thật là cái gì?

Dạ thưa… mấy anh “Đường Triều Mã Hán” nay đã thành đại gia cầm đầu các  “nhóm lợi ích”  cả rồi. Còn ngài thì tính sao?

Hả… Ta biết tính gì đây chớ. Hu hu hu…

Thấy ngài mếu máo thế, thấy cũng thương. Nhưng…

Khỏi nói. Ta lấy bằng luật sư ở trường trong rừng. Vụ đầu tiên là bênh vực cho con Hằng ngoại cảm. Mày cứ yên tâm. Triển hộ vệ bây giờ chứ không phải Triển ngày xưa nữa. Ta chỉ biết “còn… vua thì còn mình” thôi.



Dạ… Nhưng thưa ngài. Nếu ngài phụng sự triều đình thì phải lên tiếng trên truyền thông của triều đình. Có sao ngài lại lên “Fay” ngài mần chánh trị cơ chứ. Chỗ đó là cái lề trái, không phải cái lề của những người như ngài mà.

Ta thích chơi thế đấy, làm gì được ta. Mày hỏi gì nữa không?

Dạ… Em hết lời luôn…

Mày về bảo với cái con Thu Uyên phải gió đó đi. Đừng có to mỏ. Chưa biết chết lúc nào đấy.

Dạ nhưng cổ cũng “phụng sự triều đình” như ngài mờ.

Địt mẹ thằng này ngu quá. Về học thêm đi. Đây là chánh trị. Nói dzậy mà không phải dzậy. Trước kia chỉ có một ông vua mà dân ta đã khốn khổ khốn nạn đến thế. Giờ có tới hơn chục ông vua thì mức độ phải chó hơn cả mấy chục lần ấy chớ. Mới nhìn vào thì có vẻ như ta đang đánh lại ta… Nhưng đó là hỏa mù nhằm che cái thứ khó nói khác. Hiểu chửa?

Dạ em chưa hiểu ạ.

Làm nhà báo mà ngu như mày thì về nhà hít lồn vợ đi. Ta thăng đây…!. Dứt lời. Triển hộ vệ tung người phi thân lên mái nhà. Thoắt cái mất dạng.

Dạ thưa…

Từ không trung, tiếng ngài Triển vọng lại: Ta là Triển hộ vệ. Ta phụng sự triều đình. Ta toàn tâm toàn ý. Ta trung thành cẩn cẩn. Ta là lưỡi gươm sắc bén. Ta là ông giời… Hiểu chửa?

Đéo hiểu… Mình chỉ là phóng viên. Mà phóng viên cũng là dân. Ngài Triển là ông trời thì thích đánh ai thì đánh. Lại lôi về đồn đánh hội đồng ở chỗ… bí mật. Làm gì có chứng cớ đâu mà đòi kiện các đồng chí ấy chứ. Có câu “yếu đừng ra gió”. Thôi thì chấp nhận thân phận làm "ông chủ đểu" cho nó yên thân.

Từ giờ các đồng chí phản biện chớ có chửi gã họ Triển nữa đấy nhá.


He he he…!


Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Số 158-2013: Truyện thiếu nhi (tiếp)

TRUYỆN THIẾU NHI  (tiếp)

Anh tổng mơ màng trong giấc ngủ sâu. Anh mơ thấy thiên đường XHCN sáng lóa mắt ở phía xa. Nhưng chạy hoài mỏi chân quá mà mãi chẳng đến. Anh buồn rầu ngồi bệt trên tảng đá bên đường, gọi: Thằng thư kí đâu rồi. Ra tao bảo…

Dạ thưa… Ông tổng khỏe quá. Ông chạy khiến con theo ông đến thở cả ra đằng... đít vẫn chẳng theo kịp. Ông cho con thở gấp một tí ạ.

Mày thở đi. Tao không quản lý không khí đâu mà sợ.

Lát sau, thằng thơ kí mới hỏi: Dạ thưa, ông hỏi gì con ạ.

Tao tính lên đó coi mặt mũi cái “thiên đường XHCN” nó ra làm sao. Mà đi mãi mỏi quá rồi, vưỡn đéo tới nơi là sao?

Dạ ông cho con nói thật ạ.

Được. Đây là chuyện… nội bộ. Cho mày nói đi..

Dạ thưa ông. Con nghe trên đó thì đẹp lắm, sang trọng lắm, tinh khiết lắm. Gái gú đứa nào cũng đẹp như tiên cả. Cứ là thích gì được nấy. Dạ… trên đó toàn của hiếm, trái đất ta không bao giờ có được ạ. Nhưng…

Nhưng sao?

Dạ tiếc cái toàn đồ giả. Nhìn thì đẹp mà không ăn được ạ. Chỉ để ngắm cho nó… thèm thôi ạ.

Không ăn thì mẻ còn chết nữa là tao.

Dạ nhưng con vừa nhận được cái bá cáo tuyệt mật. Con xin phép trình bầy ạ.

Có gì hay thì bá cáo mau đi…

Dạ… thưa ông. Có cái này hay lắm. Con xin trình ông thưởng lãm ạ. Thằng thư kí đưa một xấp giấy đánh máy khổ A4 cho ông tổng. Ông kêu lên:

Có gì thì bá cáo. Mày đưa cho tao cả tập thế tao đọc đến bao giờ mới xong. Tuy hàm GS+TS, nhưng tao đọc viết còn phải đánh vần khó nhọc thế. Mà cứ đọc trang sau thì quên trang trước. Xưa giờ tao toàn ra chủ trương, toàn chỉ đạo. Còn thực hiện là việc của chúng mày. Thôi… có gì báo cáo cụ thể đi để tao còn cho “ý kiến chỉ đạo”.

Dạ thưa ông. Con xin bá cáo ạ. Số là ngài Tập bên các đồng chí 4/16 vừa ra thông báo kế hoạch đổi mới cực kì sáng tạo luôn đấy ạ.

Nội dung thế nào?

Dạ thưa con xin trình bày ngắn gọn để ông nghe ạ. Thưa ông, toàn bộ dự án đổi mới của bên các đồng chí ấy nội dung như sau. Con xin đọc chậm cụ thể từng phần để ông nghe ạ. Trước hết là cái nguyên nhân vì sao phải đổi mới lần này: 

“Dấu ấn đằng sau quyết định này là một cuộc khủng hoảng tiềm tàng. Sự thành công của TQ đến từ xuất khẩu giá rẻ. Cơ sở hạ tầng đều được xây dựng bởi các doanh nghiệp nhà nước với nguồn vốn từ các tổ chức tín dụng lãi suất thấp và ngân sách nhà nước được thu từ bán đất, cộng với giá lao động rẻ mạt… Việc bán đất được thực hiện từ cướp đất của nông dân, hiện đã đạt đến giới hạn không thể cho phép cướp tiếp, cần phải có sự cho phép người dân có quyền định đoạt về mảnh đất của mình. Mặt khác. Việc neo giá đồng nhân dân tệ rẻ mạt cùng các nhà đầu tư nhỏ đã thổi nên nguy cơ bong bóng tài sản và dư thừa hàng hóa, sản phẩm công nghiệp bậc thấp. Nếu không có những thay đổi căn bản. TQ sẽ đối mặt với tăng trưởng kinh tế chậm hơn, mất dần khả năng tạo công ăn việc làm và không có khả năng cải tổ khi bong bóng vỡ…”!?

Chả có gì lạ, Ta với bên anh Tập cùng chế độ, cùng kiểu chủ nghĩa, cùng đường lối lãnh đạo… thì cái nguyên nhân nó đều giống nhau cả thôi.

Dạ con đọc tiếp ạ.

Đọc đi

Vào ngày 12 tháng 11/ 2013. Hội nghị TW III, khóa 18 của ủy ban trung ương đảng cộng sản TQ đã phát đi thông báo chính thức: TQ sẽ tiến đến chính sách kinh tế thị trường mới như sau: Thả nổi lãi suất và tự do hóa tiền tệ. Cải tổ hệ thống ngân hàng và DNNN theo hướng quản lý chặt chẽ nguồn đầu tư và khả năng tạo ra sản phẩm cho xã hội của khối này. Nâng mức đóng góp cho ngân sách nhà nước của DNNN lên gấp 10 lần hiện nay. Làm rõ ràng hơn về quyền sở hữu đất đai của nông dân. Chấm dứt việc cướp đất. Mọi vấn đề về đất đai phải được mua bán sòng phẳng theo thỏa thuận. Đơn giản hóa các thủ tục hộ khẩu cho người nhập cư vào các đô thị…!?”

Anh tổng bật dậy: Mày đọc có đúng không đó. Địt mẹ… đổi mới thế có mà tự sát à. Mày thử nhìn bên ta mà coi đi. Cả cái nhà nước ta có mỗi thằng Ba là có tí trí khôn. Nhưng thằng đó đã thành “đồng chí X” mất rồi. Một thằng đại phá hoại, đại tham nhũng, đại… đại…!? Hừ. Số còn lại toàn bọn ăn theo nói leo, bọn khôn lỏi, bọn lợi ích nhóm đang khuynh đảo đất nước. Quyền lực đã trở thành… bất lực. Địt mẹ… Làm như bên anh Tập là chết liền.

Dạ thưa…

Thưa với gửi cái giề. Tao biết tin vào ai để mà làm theo anh Tập đây chớ.

Dạ xin ông tổng yên tâm ạ.

Yên là yên làm sao?

Dạ bên anh Tập cũng đã lường trước vụ “quyền lợi nhóm” đó, cho nên…

Làm đéo gì có cách nào mà lường với chả gạt chớ. Cái đám lợi ích nhóm nó không để cho yên đâu. Mày không thấy “nghị quyết đại hội XI”, rồi đến cái “hiến pháp sửa đổi” nữa… Có đứa nào dám sửa điều gì để làm như bên anh Tập không?

Dạ… Nhưng ông cứ yên tâm ạ.

Yên là yên làm sao chớ?

Dạ anh Tập cũng đã từng ăn đòn của đám “lợi ích nhóm” qua vụ gã họ Bạc rồi đấy ạ. Nên anh ý đã có giải pháp tối ưu để khắc phục rồi ạ.

Giải cái con chó gì chớ?

Anh Tập tính đến 2045 mới chính thức thực thi  đổi mới ạ…

Hả… Địt mẹ… mày làm ông hoảng hồn. Hớ hớ hớ… Thôi cho mày về sớm một bữa. Nhớ đi ngủ với con vợ mày đi. Làm cho nó sung sướng hơn lần trước một tý. Cả tháng mày theo tao chắc con nhỏ nó… cấn lắm rồi đấy.

Dạ con cám ơn ông tổng ạ. Ông … sinh lý quá. Ối giời ơi. “Ơn đảng nhờ chính phủ” cao dày thế này, biết bao giờ mới dám… quên?


Bà tổng giơ tay phát mạnh vào mông đít ông tổng quát: Cớ sao bữa nay ông cứ cựa quậy liên tục vậy chứ hử?

Ông tổng thều thào: Có lẽ tại tôi đói quá. Bà cho tôi bát cháo.

Ông muốn ăn cháo gì. Cháo yến, cháo sâm, cháo bào ngư… đều được các đồng chí 4/16 biếu cả. Đang chất đầy tủ kia.

Bà cho tôi bát cháo hành.

Hả… Bộ ông biến tôi thành con “thị Nở” sao?


Thế bà nghĩ tôi không phải là thằng Chí Phèo à.


Lát sau, hàng xóm lại nghe thấy tiếng bà tổng ru: “Nhụ nhon, chim non nhụ nhon” với giọng dịu dàng ngân nga đến lạ. Cả làng Vũ Đại đều nghĩ: Chắc ông tổng vừa xơi xong bát cháo “Thị Nở”, có lẽ tỉnh ra được đôi chút… nên ngủ quên mất tiêu rồi.