Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Số 163-2013: Chém gió cúi từng: BẢO KÊ GÁI LÀNG.

Chém gió

BẢO KÊ GÁI LÀNG…

Thằng chăt Lão năm nay ngoài 30 tuổi. Nó đi du học nước ngoài, đỗ tiến sỹ, được nhận làm việc ở Mỹ. Năm nay nó về thăm quê. Nó biếu cụ cố nhiều quà Mỹ. He he he, hãnh diện quá đi…!. Nó đánh xe từ Hà Nội về quê đón Lão đi ăn giỗ tổ. Nó bảo: Cụ cố ạ. Đi trên con đường ngày xưa, chắt cụ chợt nhớ tới mối tình đầu của chắt quá. Nó nhếch cười.

Vậy hả… Hồi đó mày yêu đứa nào chứ hử.

Nó cười cười. Cụ cố đừng giễu chắt. Ngày học xong đại học về nhà chờ việc. Bố mẹ chắt cậy nhờ tứ phương cuối cùng vẫn không xong. Ở nhà cả năm chắt cụ chán quá. Bỗng một hôm có ông chú làng bên sang chơi. Tiện thể bảo có con ông chủ tịch xã học hết 12, thi mãi chả vào được cái đại học. Ổng nhờ người tìm gia sư dạy kèm. Hy vọng sang năm tới… Sẵn đang rỗi chắt cụ nhận liền. Nghĩ vừa có việc làm đỡ buồn. Lại có thêm chút tiền chi tiêu đỡ phải ngửa tay xin bố mẹ.

Báo hại chắt cụ gặp hạn. Dạy kèm chừng nửa tháng thì bỗng dưng em đòi yêu… Chắt cụ hoảng quá đang chưa biết phân xử ra sao. Em thì suốt ngày chả học hành gì chỉ nhìn chằm chặp vào mặt chắt, ánh mắt đong đưa… Khỗ nỗi ẻm đã không xinh gái thì chớ, lại vụng thối và còn… dốt đặc cán táu nữa. Chắt cụ tính “tìm đường cứu nước”. Nhưng cố chờ hết tháng để nhận tiền công rồi mới rút.

   
                                                 (Ẻm nó đây. Mịa... xinh dữ!)

Tối hôm đó, em nhõng nhẽo đòi chắt cụ đưa ra bờ sông ngắm trăng. Hôm đó nhằm cuối tháng. Mãi 10 giờ đêm, trăng mới nhú lên rặng tre cuối làng. Ngồi ngắm một lúc chắt bảo: Anh mệt rồi. Mình về. Em không chịu. Cuối cùng phải gắt lên em mới phụng phịu ôm tay chắt về nhà. Vừa từ giã em ra đến đầu đình thì bỗng chắt cụ bị một đám trai ách lại. Trời tối mù chả nhìn rõ mặt đứa nào. Chúng túm ngay cái xe đạp của chắt rồi năm thằng xúm lại đấm đá chắt một trận tơi bời khói lửa. Chắt chả biết vì sao bèn cố năn nỉ chúng. Nhưng càng năn nỉ chúng càng đánh dữ. Cuối cùng chắt đành im. Một thằng áng chừng cầm đầu đám trai làng, lẳng lặng đấm một phát cực mạnh vào mồm chắt. Ngay lập tức chắt cảm thấy nước bọt có vị mặn. Nó gầm gừ. Địt con mẹ thằng đại học… Ông đánh cho mày chừa cái thói ga lăng, cậy đẹp trai đến tán gái làng ông nhá. Nó bắt chắt cụ quỳ xuống giữa đường hát một nghìn lần bài “Đảng là cuộc sống của tôi”. Chắt cụ năn nỉ: Tao không thuộc bài đó. Chúng lại xông vào đấm túi bụi… Đau quá chắt đành nhận hát. Hát tới 100 lượt thì cổ khản đặc. Tiếng chắt cụ chỉ còn nghe thều thào, theo hơi thở réo rắt thành tiếng rên… ư ử nữa thôi. Cả đám nó vần chắt suốt đêm. Gần sáng chắt mệt quá thiếp đi. Mở mắt ra thì trời đã sáng bảnh. Mặt trời lên cao tận… con sào, ngó quanh chả thấy ai. Chắt cụ tìm mãi mới thấy cái xe đạp bị chúng ném vào giữa bụi mây bên đường. Phải mất nửa giờ kì cạch lôi cái xe ra. Gai mây cào toạc máu khắp mình mẩy. Lại cả tiếng sau đó chắt cụ mới về đến nhà, người mệt rũ…

Hả… mày nói sao. Hóa ra là vụ “bảo kê gái làng” hử?. Nó là thằng nào?


                                                        (Thì nó đó chớ còn ai...!?)

Dạ cháu nghe mấy đứa gọi nó là thằng Tũn.

Hả… thằng đó là thằng Cả Tũn, con thằng Tùn Phó Cối bên xóm Tun chớ gì. Nghe bảo thằng đó giờ làm chức gì đó to lắm tận trên trung ương cơ. Học chưa hết cấp hai mà nó có tới mấy bằng tiến sỹ. Oai lắm…!. Nhưng ta nghe hình như vụ bảo kê gái làng giờ đâu còn nữa chớ?

Dạ cụ cố không biết đấy thôi. Mãi thế kỉ 21 rồi mà nạn bảo kê đã chịu hết đâu. Không những vậy nó còn biến tướng ra những chiêu quái đản nữa kia. Tháng trước, thằng bạn chắt cùng học bên Mỹ về quê chơi. Đang lái xe trên đường không có gì vi phạm. Bỗng bị dừng xe, bị lôi ra đánh nhừ tử, bị nhốt mấy ngày bỏ đói đến lả, bị thu cả xe lẫn bằng lái. Nghe bảo nó không hiểu tiếng Việt, không biết “đầu tiên” là cái gì. Đêm tối giữa đường chả biết kêu ai. Đành chấp nhận thương đau… Nói vậy nó còn chưa bị bắt hát suốt đêm như chắt ngày đó. Đến nỗi khản tiếng mấy ngày, nói không thành lời. Nghĩ bây giờ vẫn… kinh. Nó cười lỏn lẻn.


(Hát... hát nữa... hát mãi. Cho dù phải hát 5 năm, 10 năm, hoặc lâu hơn nữa...  Cho dù phải... ngáp ngáp thì rên... ư ử chớ dứt khoát không chịu im!?)

Lão bật chửi thề: Đcm cả lò nhà chúng nó chớ. Hát cả nghìn lần, hát suốt đêm chớ hát suốt đời chỉ mỗi một bài như thế thì đến chó còn chết chớ nói gì đến người. Thế mà bi giờ tao thấy trên TV nó vưỡn cứ cố hát cho bằng được. Bộ tính hát lấy chết hay sao chớ?

ĐIỀU CHƯA VIẾT TRONG TRUYỆN: 

Năm thằng chắt về. Cô con gái ông chủ tịch xã đã có chồng. chỉ sau hơn chục năm cổ đẻ một lượt 12 đứa lận. Lão bảo: Nè thằng chắt. 12 đứa mày nuôi nổi không?. Nó cười bảo: 

Chắt xin chịu. Thôi cho nó ăn theo cái lộc của ông ngoại chúng nó đi. Cũng được "muôn năm" mờ. He he he. 

Lão quát: Mày lái xe cẩn thận kẻo... 

Dạ chắt cụ nhìn thấy bãi cứt trâu rùi ạ...! 



2 nhận xét:

Unknown nói...

Hớ hớ... hát kiểu đó thì sống sao nổi chớ?

Unknown nói...

ĐIỀU CHƯA VIẾT TRONG TRUYỆN:

Năm thằng chắt về. Cô con gái ông chủ tịch xã đã có chồng. chỉ sau hơn chục năm cổ đẻ một lượt 12 đứa lận. Lão bảo: Nè thằng chắt. 12 đứa mày nuôi nổ không?. Nó cười bảo:

Chắt xin chịu. Thôi cho nó ăn theo cái lộc của ông ngoại chúng nó đi. Cũng được muôn năm mờ. He he he.

Lão quát: Mày lái xe cẩn thận kẻo...

Dạ chắt cụ nhìn thấy bãi cứt trâu rùi ạ...!