Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Số 101-2013: Truyện của Lão Hồ Đồ.

Truyện ngắn

CHIẾC Ô MÀU XANH

Một ngày… Mong một ngày trả nợ tình em…?

Ngày đó, tôi là một gã trai mơ mộng, thích dầm mưa một mình trên phố. Cố im lặng để nghe từng giọt mưa rơi thấm ướt trên vai, đậu trắng trên mái tóc. Tận hưởng nỗi cô đơn đến tan chảy của tâm hồn.


Một ngày cũng dầm mưa như thế… Bỗng nàng xuất hiện. Tôi bất ngờ choàng tỉnh khi chiếc ô màu xanh che vội lên đầu tôi. Tiếng em thất thanh: Anh ướt hết cả người rồi, coi chừng cảm lạnh đó. Tôi giật mình chợt thốt lên ú ớ: Tôi… tôi… cũng đang lạnh lắm. Lạnh từ trong tim lạnh ra…?

Cô gái chừng như không hiểu điều tôi vừa nói, vội giục: Anh phải về nhanh để thay quần áo, kẻo bị cảm thì chết.

Tôi đang muốn chết đây…!

Hả… Anh bị gì vậy? (chắc cổ nghĩ tôi bị… điên).

Cổ kéo tay áo tôi lôi xềnh xệch một đoạn, mới ngớ ra: Ủa… nhà anh ở đâu.

Tôi giơ tay chỉ hướng ngược lại. Cổ lại tất tả kéo tôi quay lại con đường vừa đi qua… Căn phòng tập thể cơ quan lụp xụp lướt thướt trong mưa chiều ảm đạm. Nơi mà thường ngày chỉ 9 giờ tối tôi mới mò về đến. Và cũng chỉ kịp lăn ra giường là trời cao đất dày chẳng thèm biết là gì nữa. Tôi loáng thoáng nghe tiếng cô gái cằn nhằn: Trời ạ… người đâu mà luộm thuộm thấy ghê. Tôi nghe thấy tiếng chân người vội vã, tiếng lộp độp, loạt xoạt… rồi chìm dần vào giấc ngủ mỏi mệt.

Tám giờ sáng chủ nhật, tôi bừng tỉnh dậy khi ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào mắt. Tôi chủ ý kê đầu giường nơi đó để mỗi sáng ánh nắng chiếu vào mắt đánh thức tôi kịp giờ đến cơ quan. Tôi từ từ định tâm trở lại mới nhớ ra hôm nay chủ nhật. Lồm cồm bò ra giếng rửa mặt đánh răng qua loa. Vào đến nhà mới giật mình lần nữa: Trên chiếc bàn nhỏ một tờ báo đậy cái gì đó. Tôi lật tờ báo thì ồ lên một tiếng: Bát mì ăn liền úp sẵn vẫn còn nóng. Bên cạnh là hai viên thuốc màu trắng. Một dòng chữ mềm mại nắn nót trên mảnh giấy nhỏ: “Anh ăn mỳ rồi uống thuốc nhé. Đêm qua anh sốt xình xịch…”. Phải rồi, tối qua nhậu xỉn, cái bụng trống rỗng đang quặn lên từng chập. Tôi ngồi xuống lùa nhanh hết bát mỳ, mồ hôi túa ra ướt cả mặt. Chợt ngẩn người ra: Ua… chẳng lẽ có “cô tấm thảo hiền” hiện lên thật sao.

Học xong trung cấp nghề rồi xin một chân văn phòng tại cơ quan đã được ba năm. Tôi nằm trong số đẹp trai hơn những thằng xấu xí. Cao 1 mét 64, khuôn mặt gầy thanh tú, tính tình hiền lành, mơ mộng. Cứ nghĩ do mình giỏi giang, có kiến thức nên được cấp trên quan tâm. Sau này mới vỡ lẽ là do bố tôi chạy chọt nhờ vả ai đó… Hì hì.

Một chiều trời mưa lãng đãng. Cái rét ngọt đầu đông khiến tôi động lòng, bèn khép cửa phòng thong thả dạo phố. Phía xa kia, tháp chuông nhà thờ lớn ẩn hiện lờ mờ trong làn mưa bạc. Tiếng chuông ngân nga tan loãng vào cái lạnh lẽo của mùa đông. Con phố chiều nay vắng vẻ lạ thường. Tôi cúi đầu thong thả bước. Bỗng giật mình thảng thốt dừng lại. Trước mặt tôi hiện lên một chiếc ô màu xanh. Một khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt mở to trong vắt ngơ ngác nhìn tôi. Cô gái cười nhỏn nhẻn: Anh có nhận ra em không?

Tôi trợn mắt ngắc ngứ… Ua… ơ… anh… anh…!?

Cô cười cười. Em ở kia, chỗ cửa hàng bán hoa tươi đó. Em thấy lạ lắm. Hễ hôm nào mưa là thấy anh đi dạo một mình qua chỗ này. Cứ ngỡ anh bị chập chập gì đó, nên em tò mò, mới để ý tìm hiểu. Thì ra anh làm cán bộ trên ủy ban thị xã. Nói đến đó cô gái liếc mắt nguýt dài: Người đâu mà vô tâm…

Tôi choàng tỉnh, miệng lắp bắp: Thế em là…?

Cô gái cười cười, mắt liếc nhanh: Dạ… Em làm thuê ở cửa hàng bán hoa tươi đầu phố kia. Cô đưa tay chỉ về cuối đường. Bàn tay trắng trẻo, ngón thon dài, mềm mại đến ngỡ ngàng.

Tôi lý nhí: Còn anh ở trong khu tập thể cơ quan, phía cuối đằng kia.

Cô nhoẻn cười: Vậy là anh không nhớ em rồi.

Hả… tôi ngạc nhiên vội lục tìm trong trí nhớ… Ừ lạ nhỉ. Rõ ràng thấy cô có vẻ quen quen. Gương mặt thanh tú, mái tóc dài và dày dặn nhóng nhánh chảy trên đôi vai gầy xõa xuống sau lưng như một dòng suối nhỏ. Cặp môi đầy đặn đa tình. Gương mặt trắng trẻo vương nét cười rạng ngời… Ua… tôi khoát tay: Anh nhớ ra rồi…

Hả… anh nhớ gì?

À… thì ra em chính là “Cô Tấm” hôm đó… “Cô bé mỳ tôm” đây mà.

Cô gái bật cười ngặt nghẽo. Dường như thích thú khi tôi gọi cô là “cô bé mì tôm”. Tiếng cười trong trẻo vỡ ra ròn tan rung rinh cả chiều mưa lãng đãng…


(còn nữa)

Không có nhận xét nào: