Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Số 86-2013: Đéo hiểu nổi...?

GIẤC MƠ NGHẸT THỞ…!?

Lão đồ chơi hết một lít mới thấy trong lòng lâng lâng sảng khoái. Nghĩ đi nghĩ lại chẳng có điều gì bận tâm, bèn lụi cụi vào giường đôi mắt liu riu. Lão mơ thấy mình lên tận cung trăng. Nhằm lúc cô Hằng Nga xinh đẹp đang ôm thằng Cuội ân ái thắm thiết. Lão hỏi: Cô xinh đẹp thanh cao dường ấy cớ sao đi ôm ấp thằng đại ngu, đại lừa đảo, đại mất dạy thế?

Dạ thưa Lão: Thế giới thì mênh mông mà đàn ông tử tế xứ ta bây giờ tìm mãi không thấy. Thôi đành nhắm mắt đưa chân giải cơn… vật đỡ vậy chớ biết sao giờ.

Ừa… cô nói cũng phải. Tuy nhiên Lão vẫn khuyên cô cố tìm thêm nữa đi. Tuy thời bây giờ kể từ quan đến dân chẳng có mấy thằng tử tế thật. Cũng là bởi cái nền "văn minh XHCN" nó tạo nên như vậy. Cô đừng cố hỏi tại sao. Bởi càng hỏi thì trả lời càng… bí. Lão bao năm chơi Blog. Vẫn cứ nghĩ nó chẳng hại đến ai. Ấy thế mà vừa nhận được cái NĐ72… nên chán.

Thôi… Lão về trái đất đi. Để cháu với thằng Cuội vui vẻ nốt…

Ừa… Lão bất lịch sự quá. Thôi cho Lão xin lỗi nha.

Thằng Cuội hé mắt bảo: Lão biến mẹ nó đi cho nước nó trong… Mất cả… hứng.

Lão lật đật quay bước. Thấy dưới chân mình thảm cỏ xanh mướt mát rượi. Lão thả hồn bay bổng trước phong cảnh hữu tình. Bỗng đâu có mấy chú áo xanh áo vàng áo xám. Lại thêm mấy chú không mặc trang phục nhà nước xầm xập xông đến chẳng nói chẳng rằng, hai thằng xốc hai bên. Một thằng mồm sặc sụa mùi rượu quát: Ông mắc tội trốn thuế. Cần bắt khẩn cấp…!?

Lão đành theo chúng về đồn. Có một thằng trung tuổi bước vào. Lão đoán thằng này chắc là chỉ huy đám đó. Hắn bảo: Ông mắc tội trốn thuế.

Tao có buôn bán gì đâu mà phải trốn thuế.

Tội trốn thuế chính là tội 79, 88 và bây giờ thêm cái tội 258 nữa.

À… tưởng gì. Chớ tội đó xứ ta có hàng triệu. Các chú có đủ nhà tù để giam không?

Mấy thằng nhìn nhau im lặng. Thằng chỉ huy chau mày.

Lão đồ lan man nghĩ ngợi. Bỗng nghe ngài chánh án dõng dạc: Nhân danh nước CHXHCNVN, tòa tuyên án: Bị cáo can tội “tuyên truyền chống phá, âm mưu lật đổ…” Phạt tống tù mọt gông. Cho phép bị cáo nói lời cuối cùng.

Lão chợt nhớ ra là mình đang trước tòa. Mới ngẩng đầu quát lại: Tao bằng này tuổi đầu thì còn chống nổi ai được nữa chớ. Mẹ nó… Ngày tao cầm súng đi đánh giặc giành lại đất nước này. Mấy thằng chúng mày còn vặt mũi chưa sạch. Lũ ngồi dưới kia chắc chửa đứa nào kịp ra đời…

Bị cáo không được phép phát biểu lôm côm, phản chính trị.

Chính trị hả. Tao là chính trị đây. Nhưng tao bằng này tuổi đầu vẫn đéo hiểu cái thứ chính trị mà mày nói là cái đéo gì sất. Thôi thì đất nước này từng đẻ cái điều 79, 88 rồi bây giờ là cái NĐ72 nữa thì chúng tao xin đi tù hết.

Chánh án quát: Các đồng chí bảo vệ tòa thi hành nhiệm vụ trấn áp bọn phản động. Lão đành ngồi phệt xuống đất, hai tay đưa ra sau gáy bảo: Tao xin hàng…!?

Bỗng thấy khó thở quá. Lão cố vươn cái cổ cò ngáp ngáp mãi mà vẫn thấy…  nghẹt thở. Bỗng bừng tỉnh dậy la hoảng: Mẹ nó, cái gì thế này?. Ngoảnh mặt nhìn xuống thấy vòng tay bà bác sỹ đang cuốn ngang bụng, vòng chân cuốn chặt ngang gối. Còn bả thì đang ngang nhiên làm “Bộ trưởng bộ Lâm nghiệp”. Ừa… may quá. Bả mà mần quả “phi ngựa” phát thì mình chết chắc. Địt mẹ cả lò nhà chúng nó. Làm “ông chủ đất nước” mà mỗi ngày cái đám đầy tớ mất dạy chúng nó sáng suốt nghĩ ra thêm mấy tầng áp bức thế này thì còn thở thế đéo nào được nữa chớ…!?


3 nhận xét:

Unknown nói...

hahaha... hahaha... chết cười mất lão ơi!

Unknown nói...

Ua... lâu rồi mới thấy ST... nổi tăm lên. Hồi ni khỏe không?

Unknown nói...

đéo thì chả cần hiều,
không đéo mới không hiểu thôi mà cáo N52 là j?