Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Số 102-2013: Truyện... (tiếp)

CHIẾC Ô MÀU XANH (tiếp)


Thế rồi…!

Thế rồi… chúng tôi đến với nhau như một cặp tình nhân có lời hẹn từ kiếp trước. Em trao cho tôi tất cả. Lúc đó tôi mới biết em vẫn còn trinh trắng…

Cuối năm 1978, tôi nhập ngũ và lên mặt trận biên giới phía bắc. Trước ngày giao quân, tôi đến cửa hàng bán hoa trên phố tìm em. Cô chủ hàng bán hoa bảo: Khổ thân con bé quá. Mẹ nó mất bất ngờ. Nó vội vàng về quê chịu tang mẹ, đến nỗi chả kịp lấy quần áo mang theo. Cả tuần rồi chưa thấy trở lại.

Tôi nhập ngũ trong lòng nặng trĩu nỗi buồn. Và trên vai tôi, chiếc ba lô cũng trĩu nặng nỗi nhớ nhung lận đận…

Ba năm nghĩa vụ trôi qua chầm chậm. Tôi trở về cơ quan cũ làm việc. Mấy tuần sau xin nghỉ phép năm, tôi đi tìm em. Nghe nói em ở một làng quê hẻo lánh xa xôi lắm. Tôi vẫn miệt mài đạp xe đi tìm. Chỉ biết em tên là Ngân. Tôi đã từng đi khắp làng nọ, xã kia hỏi thăm, nhưng ai cũng lắc đầu không biết. Món tiền lương trong túi đã cạn, tôi đành lủi thủi trở về.

Mỗi khi mưa dầm gió bấc, tôi lại âm thầm dạo bước trên con đường ngày xưa… Đã hơn mười năm qua đi. Con đường ngày đó vắng vẻ hiền hòa là thế, nay đã không còn dấu tích những kỉ niệm của tôi với em. Hai dãy nhà cao tầng san sát, chen chúc trong cái hỗn độn vật vã của thời mở cửa. Hầu hết là của các quan chức cấp huyện kiếm được nhiều tiền của nông dân lên tỉnh mua đất làm nhà… Vợ con họ đua nhau mở hàng buôn bán. Cửa hàng cửa hiệu mở ra san sát hai bên phố. Các quan chức thì ngang nhiên nhâng nháo bởi sự giàu có bằng tham nhũng, bằng ăn cướp của nước, của dân…!

Một chiều mưa buồn, tôi lang thang trên phố vắng. Vợ tôi thong thả đi bên cạnh, tay cầm chiếc ô to che đủ cho hai người. Thấp thoáng trong mưa chiều bàng bạc, một chiếc xe đen bóng vừa đỗ lại trước căn biệt thự sang trọng. Người đàn ông to béo bụng phệ, ăn mặc chỉnh tề, tóc chải gôm óng mướt, lăng xăng mở cửa xe, đưa tay đỡ người đàn bà bước xuống. Đứa con gái khoảng hơn 10 tuổi nhõng nhẽo đòi mẹ nó cái gì đó. Gã đàn ông bóng lộn vội đưa tay đỡ con bé. Nó vùng vẫy giằng khỏi tay gã, mấy lần xuýt ngã chúi. Nó gào lên: Mẹ ơi. Con muốn bố cơ. Ôi bố ơi. Bố đâu rồi. Hu hu…  Trời… là “cô bé mỳ tôm” đây ư?. Còn đứa con gái đã hơn 10 tuổi kia. Ôi… con tôi!. Tiếng kêu run run như một tiếng rên...  Tôi vùng nhao người về phía trước, tay chới với vươn ra. Bỗng khuỵu gối ngã dúi vào đống bùn mà người ta vừa vét cống hồi chiều, chưa kịp chuyển đi… Tôi thảng thốt đến câm lặng. Loáng thoáng nghe tiếng vợ tôi kêu rối rít. Bàn tay cuống quýt chùi vội những bùn đất bám loang lổ trên ống quần, trên giày, trên tay tôi, giọng cằn nhằn: Khổ quá. Anh vừa ốm dậy, đi đứng phải cẩn thận chứ. Ôi giời ơi là giời… Vợ tôi túm tay áo tôi lôi nhanh vào quán nước bên đường, tất tả gọi ly trà nóng… Anh uống đi cho đỡ lạnh. Tôi chụm cả hai bàn tay cầm ly trà lẩy bẩy đưa chén nước ấm sực lên môi nhấp từng ngụm nhỏ. Ánh mắt ngây dại hướng về chiếc cổng căn biệt thự sang trọng phía xa…

Lại hai mươi năm sau.

Hai bóng người lặng lẽ trôi chầm chậm dưới mưa gió nhạt nhòa. Tôi đã không còn là tôi từ dạo ấy. Vẫn con phố ngày xưa, vẫn là tôi đi tìm tôi trong suốt cuộc đời thầm lặng của mình. Nghe bảo căn biệt thự ngày ấy đã bán đến mấy chủ mới rồi. Mà sao…?

Vợ tôi cố đưa chiếc ô màu xanh xòe ra đủ che cho cả hai người. Con phố quen như bỗng lạ. Tôi hỏi bâng quơ: Ừa… hồi đó… Em là con gái cưng của bí thư tỉnh ủy. Sao chịu lấy anh chứ?.

Nàng ngập ngừng: Tại… ừa… là… là… tại… em yêu anh…!

Ừa… Tôi chợt hiểu ra rằng, tại sao bố tôi cứ bắt tôi phải lấy em bằng được… (Thở dài…!?)

À há… Anh xin lỗi…!?. Chiều nay em làm vài món ngon đi. Nếu có thịt chó thì càng tốt. Vợ chồng mình lâu rồi chưa uống với nhau vài ly, coi như là… giải đen vậy mà.

Vợ tôi càu nhàu: Đã bị “gút” đến bò lê kéo càng mà vẫn chưa chừa. Bộ ông không biết sợ sao.

Làm người ai lại không biết sợ chứ. Nhưng hôm nay tôi bỗng nhiên… không sợ.

Nhưng ông vẫn đang bệnh mà…?


Nói vậy mà chiều ấy, trên mâm cơm nhà tôi vẫn có thêm đĩa thịt chó. Tôi nhìn vợ, ánh mắt thầm biết ơn. Bả nhỏn nhẻn cười vội quay đi. Tôi biết vợ tôi cười đấy mà đôi mắt vẫn nhòe ngấn nước. Nụ cười của một người đàn bà cô đơn và buồn tủi vì hiếm muộn…?


2 nhận xét:

Unknown nói...

Có duyên nhưng ko nợ hả Lảo? Nếu cưới dc em mì thì chuyện sẽ ra sao?

Unknown nói...

Thế mới đau chớ...?