Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Số 03-2013: Truyện kiếm hiệp.


BẢO KIẾM “THƯỢNG PHƯƠNG”

Nay ta giao cho chú thanh kiếm báu này. Ngài Tổng bí giọng trang trọng. Trên đó có khắc hình rồng… lộn, tượng trưng cho quyền lực của triều đình, thấy kiếm như thấy “Tổng… bí”. Từ giờ chú được quyền trảm trước tấu sau. Bọn tham nhũng đều là những kẻ phá hoại chống lại triều đình, cứ trảm hết…

Tuân chỉ.

Đã vào đầu đông, trời se lạnh, màn đêm thăm thẳm. Ngài tân quan ngước nhìn vầng trăng vằng vặc giữa làn sương đêm la đà tỏa nhẹ. Tâm hồn ngài trở nên thư thái, lãng mạn. Ngài mơ màng tưởng tượng như từng ngôi sao bỗng tỏa thành năm cánh vàng rực rỡ giữa nền trời đỏ rực như máu. Báo hiệu trận huyết chiến chống tham nhũng của triều đình sẽ tắm máu nay mai. Ngài nhếch mép cười ruồi. Quả thiên hạ thật xấu bụng, chuyên đồn đại những chuyện xấu xa. Nào… thằng đó cũng là tên đại gian hùng đại tàn ác. Bàn tay đã từng nhuốm máu bao người ở xứ Đà. Cũng là một thứ quan tham nhũng phá hoại nổi danh. Rằng Ngài đã từng vơ vét tàn khốc ở xứ Đà… Rằng anh Tổng định chơi quả “dĩ độc trị độc”, mượn tay gian hùng trị tham nhũng, vân vân và… vân vân. Nghĩ giang hồ thật lắm chuyện, tiếc cái cũng đâu có sai?

Ngài tân quan thong thả bước xuống sân rồng, tay cầm kiếm quý. Vỏ kiếm làm bằng thứ “kim loại màu vàng”, tỏa ánh sáng lấp lánh. Nhớ thời theo “Thánh” học công phu Ma – Le cùng đám đồng môn. Giờ chia năm xẻ bẩy mỗi kẻ một mảnh trời riêng. Nhiều kẻ đã lên tận đỉnh quyền lực. Có kẻ đang ngoi ngóp chui lách hòng leo cao luồn sâu… Con người ta vốn háo danh hám tiền. Làm quan cũng chỉ để vơ vét làm giàu, chớ không thì làm quan mần chi mô?. Ngài  tân quan khẽ khàng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. Một ánh sáng xanh lè sắc lạnh tỏa ra rợn người. Bất giác ngài vung tay vũ lộng một đường kiếm dũng mãnh. Thanh kiếm báu tỏa những vòng ánh kiếm sắc lạnh, oai vũ như rồng bay phượng múa. Vầng trăng sao bỗng trở nên mờ tỏ. Người kiếm kiếm người như nhập làm một. Võ công của ngài tân quan tỏ ra thâm hậu bí hiểm. Ngài mường tượng sẽ trảm từng tên tham nhũng, từng kẻ thâu tóm quyền lực âm mưu lật đổ triều đình. Ngài hình dung những tia máu phun phè phè dưới lưỡi kiếm báu… Với thân thế và uy vũ của ngài thì kẻ nào dám chống lại chớ.

Ngài tân quan đột ngột dừng kiếm hướng mặt về phía tây, rọi tia mắt nhìn xuyên đêm tối. Một bóng người vừa đáp nhẹ nhàng xuống mái nhà. Ai…! Tiếng ngài vang rền trong đêm thanh vắng. Kẻ nào dám nhìn trộm ta luyện kiếm. Mau chường mặt ra kẻo… Một tiếng nói âm u vọng lại như tiếng oan hồn khóc lóc giữa đêm thanh vắng:


Ta. “Cái bang trưởng Lão” biệt hiệu “Bàn tay vàng” danh trấn giang hồ đây.

Cớ sao ngươi dám…?

Không thèm nhìn trộm nhà mày. Ta đang trên đường vân du tứ hải. Thấy mày múa kiếm như gà mái bới rác… nên dừng lại coi.

Nếu đã là bậc trượng phu, hãy cùng ta đấu vài chiêu đặng giãn gân cốt.

Người học võ ai không thích tỷ thí để học hỏi. Nhưng chuyện đó xưa rồi. Cũng chỉ vì ham hố mà ta bị gã “Nhất Kiếm Điểm Hồng” chọc cho một nhát tí lòi một mắt. Giờ ta chỉ thích lang thang bốn phương kết tình bằng hữu cho sướng cái thân…

Ngài tân quan nghĩ: Mịa, thằng này cái trí lớn bằng con muỗi. Thật hổ danh con nhà võ. Ngài bật cười: Thôi mày lượn đi cho nước nó trong. Bóng đen vụt cái thoắt biến vào đêm tối mất dạng. Ngài tân quan ngước nhìn về phía đông hạ giọng: Mời Đại Sư ra mặt để đàm đạo, cớ sao núp bóng nhìn trộm làm vậy, chẳng giống kẻ học võ tý nào sất. 

Một tiếng nói thâm trầm vọng lại: Thế giới ngày nay đang vào thời hòa bình thịnh vượng, xây dựng xã hội dân chủ công bằng văn minh tiến bộ, chỉ đối thoại không đối đầu. Điềm trời đã định, lòng dân đã quyết, chẳng thể thay đổi được đâu. Bọn “côn đồ mới nổi” hung hăng lấn ép lân bang chẳng còn mấy đứa, đều sắp theo nhau chui… lỗ cống đến nơi cả rồi, có gì mà lên mặt chứ. Ta rửa tay gác kiếm rời khỏi giang hồ đã lâu, chẳng màng chuyện thiên hạ. Nhân cùng đệ tử đi ngang thấy mày múa kiếm mới dừng lại coi sao. Đường kiếm của mày tuy đẹp, tuy nhanh, nhưng nội công thì quá thấp kém. Ta chỉ cho nhà mày cái yếu đó để mà sửa mình, đặng mong có ngày được… sáng mắt.


Ta đường đường làm quan lớn trụ cột triều đình, hiện mang trong mình trọng trách làm trong sạch nội bộ, cầm đầu công cuộc chống tham nhũng vĩ đại của nước nhà. Trong tay ta có “Bảo kiếm Thượng Phương”, thấy kiếm như thấy… “Tổng bí”. Kẻ nào dám coi thường.

Quả thật mấy thằng này có mắt mà chẩng thấy Thái Sơn, không thể dạy bảo được. Thày mà chơi ngón "Cách không điểm huyệt" thì đời thằng này ra tóp ngay. Phù... đi thôi con… Phía nóc nhà phía đông dường như có tiếng gió vi vu vọng lại. Hai bóng trắng nhẹ như lông ngỗng la đà lượn về phía xa mất dạng. Ngài tân quan ngó nghiêng một hồi vung tay tiếp tục múa kiếm.

Bỗng ngài sững người, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác. Trước mắt ngài lù lù hiện ra một gương mặt rất quen. Đôi mắt ngài chợt sáng long lanh nhìn xuyên qua ánh trăng vằng vặc. Thì ra là gã Tể tướng mặt rỗ đang nhìn ngài nhếch mép cười đểu. Ngài tân quan vung mạnh thanh kiếm báu tiếng như sấm rền: “Thằng tham nhũng phá hoại số một kia. Hôm nay là ngày ngươi phải đền tội ác mà ngươi đã gây ra với dân với nước. Ta nhận lệnh triều đình với “Bảo kiếm Thượng Phương” trong tay, quyết diệt gian trừ bạo, báo đáp ơn trên…”

Thanh kiếm báu vun vút bay tới trước mặt gã Tể tướng. Ồ lạ thay, gã vẫn trơ trơ, vẫn nhếch cười vẻ khinh khi. Ngài tân quan vô cùng tức giận, nộ khí xung thiên, nghiến răng vận hết 12 thành công lực, người kiếm như ý. Lưỡi kiếm sắc bén như tia chớp vạch một lằn sáng xanh biếc ngang cổ tên Tể tướng ngông cuồng ngạo mạn, một tên trùm tham nhũng phá hoại, kẻ cầm đầu “nhóm lợi ích” tự nhận là “nhóm tốt”. Bỗng choang… oang… leng keng… Gã tể tướng vẫn vươn cổ trơ trơ cười ruồi nhìn ngài tân quan. Mấy nốt rỗ dường như đanh lại, lõm sâu hơn… Ngài tân quan quan vội nhìn xuồng đất. Những mảnh lưỡi kiếm… vỡ nát vương vãi khắp nơi phản chiếu ánh trăng lấp lóa. Ngài vội giơ chuôi kiếm lên xăm soi kĩ lưỡng. Bỗng ngài hốt hoảng la lên thất thanh. Bớ làng nước ơi. Bớ anh Tổng ơi. Bớ triều đình ta ới ơi… Cứ tưởng “Thượng Phương Bảo Kiếm” của triều đình làm bằng vàng thật ai ngờ là đồ giả cơ chứ. Mà bỏ mẹ rồi. Chuôi kiếm còn khắc cả chứ Tàu nữa nè… Ối giời đất ơi. Kiếm trừ gian diệt bạo hóa ra là hàng Tàu rởm… dư lày hở giời. Triều đình ơi là triều đình, bảo sao không nát như tương đâm cơ chớ?. Hu hu hu.

Ngài tân quan vụt nín lặng, cúi mặt nhủ thầm. Thôi đã đến nước này thì ta đành quay về xứ Đà, đặng tìm đường trốn lên núi tu hành, kẻo bọn chúng trả thù thì bỏ… mạ. Đủ mạ nó, triều đình mà dư lày thì… mất mẹ nó nước đến nơi rồi. Hu hu hu. Ngài quăng mạnh cái chuôi kiếm Tàu xuống sân rồng, đâm đầu chạy như bay như biến vào đêm tối. Từ đó không ai nhìn thấy ngài nữa. Nghe đồn ở xứ Đà có ngôi chùa tận đỉnh núi “Ngũ Hành” cao chót vót, quanh năm mây phủ xanh mờ, vừa có thêm một gã thày tu…

Hu hu hu…!?

2 nhận xét:

Unknown nói...

chú Thanh phải viết hoa chứ ?

Unknown nói...

Đâu... có chú nào là "chú Thanh" mô?. Hé hé hé.