Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Số 14-2014-294: Nếu... ước được thì cứ mơ ước đi...?

BA ĐIỀU ƯỚC

Anh Đại ngáp cái thật dài, bảo thằng thơ kí. Đêm qua tao vừa nộp thuế nên có phần… đuối. Già cả rồi nghe chừng… Mày ra ngoài khóa cửa lại. Tao cần nghỉ chút lấy sức. Nói chưa dứt câu, anh Đại ngửa người ra ghế, đôi mắt liu riu, thần thái bồng bềnh…

Dạ… tuân chỉ. Thằng thơ kí khẽ khàng ra khỏi cửa. Tay nhanh nhẹn bấm ổ khóa trong…

Bỗng một tia chớp sáng lòa và một dị nhân mình trần đóng khố, toàn thân… đen đúa khó tả lừng lững hiện ra trước mặt. Anh Đại ú ớ: Ngài… ngờ... ài là ai?

Ta là Sơn Tinh, thần núi Tản Viên. Ta vâng lệnh bề trên đến trao cho ngươi ba điều ước.

Dạ… ngài nói thật chứ ạ.

Quân bất hí ngôn. Mày hỏi chi lạ vậy.

Dạ tính con có hơi bị đa nghi. Từ ngày con theo “ní tưởng kách mệnh của Pác Hù” đến giờ, chưa bao giờ nói điều nào là thật cả. Nhưng Ngài là bề trên thì con… đành phải tin thôi ạ.

Tao truyền cho mày ba điều ước. Mỗi điều chỉ được quyết định trong vòng 5 phút. Nếu quá 5 phút thì các điều ước tiếp theo sẽ không còn tác dụng. Bắt đầu…!

Anh Đại nghĩ: Xưa giờ mình muốn được ngồi trên đầu thiên hạ mãi mãi. Bèn cất tiếng: Con muốn ngồi trên đầu thiên hạ.

Bỗng dưng cái ghế của ngài đang ngồi phát ra tiếng nổ lớn khiến ngài xanh le cả mắt. Vù cái, chiếc ghế đưa ngài lên lưng chừng giời.

Ối ngài Sơn Tinh ơi hỡi. Trên này gió to quá, con chịu không nổi đâu.

Mày đang ngồi trên đầu thiên hạ rồi đó. Chỗ đó cao hơi đỉnh Hoàng Liên Sơn tới… 1 mét lận. Nhắc cho mày nhớ. Mày chỉ có 5 phút cho điều ước thứ hai thôi đấy.

Anh Đại giơ tay nhìn đồng hồ nghĩ. Còn gần 5 phút. Mình phải vận động hết khả năng tư duy đỉnh cao chí tuệ để nghĩ cho kĩ, kẻo phí…!. Anh thần mặt nghĩ ngợi. 4 phút 58 giây, bỗng trên không trung vọng lại tiếng thét thất thanh. Con không chịu nổi nữa rồi. Cho con trở về vị trí cũ đi.

Một tiếng nổ đùng… anh Đại thấy mình trở về căn phòng sang trọng phủ tổng bí. Thánh Sơn Tinh lại nhắc. Nhà mày còn 5 phút để quyết định điều ước thứ ba.

Anh Đại ngẩn ngơ. Cả đời ta theo ní tưởng. Không lẽ còn điều ước cuối cùng ta không nghĩ đến thì bảo là ta cuội sao? Ngài dõng dạc: Con ước được nhìn thấy “thiên đường XHCN”?

Thần Sơn Tinh nhẹ giọng: Mày đã suy nghĩ kĩ chưa.

Con quyết định rồi. Con thề kiên định lập trường. Con chấp hành nghiêm chỉnh các loại... nghị quyết. Đến giờ thì con xin quyết liệt luôn… không bao giờ thay đổi. 

Một tiếng nổ lớn dữ dội, lửa cháy tá lả, khói bay mù mịt khét lẹt khắp nơi. Anh Đại sợ đến chết ngất. Hồi lâu anh bừng tỉnh. Thấy xung quanh tối đen, Giơ bàn tay không nhìn rõ. Bầu không khí hôi thối nồng nặc… Anh giơ tay bịt mũi quát lớn: Đây là đâu?

Tiếng vọng từ vách đá âm âm vọng lại lời anh. Bỗng anh giật mình sởn gai ốc khắp người vì nghe tiếng ai đó thì thầm ngay sát cạnh: Mi là thằng mô mà lợn tiệng vậy chự.

Đây là đâu?

Tầng mười chịn địa ngục. Tiếng nói khàn và đục, nghe lơ lớ nửa tiếng ta, nửa tiếng Tàu.

Ông là ai?

Tao là “Thạnh Ngài” đây.

Anh Đại vã cả mồ hôi bẹn. Hốt hoảng: Cớ sao…!?


Chả cọ cại chi gọi là “cợ” hết mô rứa. Tật cả lụ “cái nị” chụng bay đều phại vào cựa này hệt. Cứ coi gương tao mà ngậm sự đời đi… Mà nhặc cho nhà mi nhợ. Nệu không muốn bị đòn thì… ngậm ngay cại mồm chọ cụa mi lại. Rọ chựa…!?


Không có nhận xét nào: