CHUYẾN TÀU CUỐI CÙNG
Ối anh ơi, tàu đâm vào
đá ngầm rồi. Nó sắp chìm. Cứu em với…
Anh kiếm được tấm ván
đây rồi. Nhưng chỉ đủ cho một người thôi. Em leo lên đi…
Thế còn anh?
Anh vẫn còn… chịu được.
Em cứ leo lên đi. Em là lẽ sống của đời anh, tình yêu của anh. Em phải sống…
Anh ơi, anh thế nào rồi?
Anh… lạnh… lắm… Em sao
rồi?
Sao tiếng anh nhỏ thế?
Anh… s…s..ắp…ắp…. Ráng
sống nhé em, tình yêu của anh…!.
Đó là câu chuyện tình đẫm
nước mắt trên con tàu Titanic năm xưa.
***
Chị tổng thất thanh:
Anh ơi… tàu sắp chìm rồi. Anh là chủ con tàu này. Anh có trách nhiệm phải cứu
nó, cứu sinh mạng mọi người chứ…
Em yên chí. Anh đang
lãnh đạo toàn diện triệt để ở đây. Đứa nào qua mặt anh là chết với anh, hiểu chửa?
Hiểu…!. Dưng mà Tàu sắp
chìm. Anh xuống dưới đáy biển mà lãnh đạo à?
Để anh xử lý. Thằng nào
khác ý anh là chết với anh ngay.
Ừa, vậy anh xử lý đi.
Chị tổng quay ra lẩm bẩm: Mả bố nó. Tàu sắp chìm, sắp chết cả nút đến nơi rồi.
Còn xử lý cái mẹ gì chứ.
Ừ. Để anh triệu tập họp BCT khẩn cấp, rồi
ra nghị quyết cái đã. Rồi còn triển khai trong toàn đảng. Phen này anh quyết liệt
anh chỉnh đổn đảng, chống suy thoái, chống tự diễn biến cho em coi.
Chị tổng thò cổ ra
ngoài trời tối đen như mực lẩm bẩm: Ối giời. Tàu chìm đến đít rồi còn lo họp với
nghị quyết cái mả mẹ gì nữa chứ. Chị quay lại hét lên: Chết đến đít rồi, lo mà
thoát thân đi. Anh hiểu chửa…!
Dòng nước băng băng ào vào phòng. Chỉ vài giây đã ngập
kín. Chị tổng đứng ngoài của bị nước cuốn đi mất tích. Bên tai chị còn nghe
loáng thoáng tiếng anh tổng: Ặc… ặc… Tàu chìm thì chìm, kệ mẹ tàu. Bố chỉ cần đảng
của bố còn sống là OK rồi…!?
Oăc… oặc… rồi… im luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét