Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Số 448-2017 Chuyện ở quê

CHUYỆN Ở QUÊ

Hổm rồi quề quê ăn đám giỗ. Gặp thằng chắt. Thấy mặt nó có vẻ trầm trầm. Lão hỏi. Này chắt. Nhà mày có chuyện gì phải không?

Dạ thưa… Đúng là chẳng có gì giấu được cụ. Chắt đang có chuyện cần giải quyết…!

Ờ… Tao nghe hình như chuyện gia đình mày thì phải?

Dạ… Thằng chắt cúi mặt thở dài… Thưa cụ. Cũng sắp xong rồi. Đã qua hai lần hòa giải. Vợ chắt không chấp nhận, cứ nằng nặc đòi ly hôn. Trước đó cô ta mang hai con bỏ về nhà bố mẹ đẻ cả nửa năm rồi.

Ừa… Giữ người ở lại chứ ai giữ người dứt áo ra đi. Tình vợ chồng ăn ở với nhau đã hai mặt con. Dứt áo ra đi là chuyện cực chẳng đã, nào ai cam đành chứ. Nhưng nghĩ lại thì chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó không giải quyết được, hay bị ai đó lợi dụng rồi khống chế nó, ép nó phải làm vậy đây... À mà này. Thấy con gái bỏ nhà chồng về nhà bố mẹ đẻ mà ông bà ấy không can ngăn hay bảo ban con làm điều phải đạo, mà lại còn chứa chấp là sao?. Gia phong nhà đó có vấn đề rồi.

Dạ, chắt cũng nghĩ thế. Nó lại thở dài: Hôm rồi, chắt ra trường mầm non đón hai con của chắt về ăn giỗ. Vợ chắt dứt khoát không cho. Chắt đành phải nhờ cô hiệu trưởng can thiệp mới đón được hai cháu. Vừa ra đến cổng trường thì vợ cháu chạy ra ngăn cản. Còn bô bô tuyên bố “Đó không phải con của anh. Mà là tôi đi kiếm…!?”.

Thằng chắt mới ôn tồn bảo: À… thì ra là vậy. Bao năm tôi đi làm kiếm tiền nuôi cô học tới cao đẳng, rồi đại học giáo dục mầm non. Để cô đi… Chưa nói hết câu, vợ cháu nhảy lên cào cấu vào mặt cháu trước đông đảo người dân (cũng đi đón trẻ tan học) cùng các cô giáo trong trường. Chả là vợ cháu dạy mầm non tại trường đó mà. Được sự can ngăn của mọi người. Chắt mới đón được con về nhà. Nghĩ chẳng có chuyện gì xảy ra nữa. Ai ngờ chỉ mươi phút sau đã thấy mấy anh công an xầm xập đến nhà, yêu cầu lên xã làm việc. Chắt bảo: Tôi không có tội gì sao bắt tôi lên xã chứ?

Một anh giải thích: Đây là mời lên làm việc. Có người tố cáo anh bóp cổ vợ anh đến chết ngất ở trường… Chắt cụ thoắt buồn. Vợ chắt vốn xưa nay thể trạng yếu, hay ốm đau vặt. Hễ cứ khóc một lúc thì lăn đùng ra ngất xỉu vì… thiếu dưỡng khí. Chắt đành theo các anh công an lên xã. Tại đó họ cho biết cháu phải làm bản tường trình sự việc. Nghĩ mình không có lỗi gì nên chắt ngồi viết tường trình nêu rõ sự việc như đã kể trên. Sau một giờ ngồi tại công an xã chờ họ đi xác minh sự việc tại trường mầm non của xã, nơi vợ chắt làm việc. Mọi chuyện vỡ lẽ. Thì ra do không ngăn cản được việc chắt đón con chắt về nhà. Nên vợ chắt lủi vào lớp học ngồi khóc bù lu bù loa một hồi rồi… ngất xỉu.

Ừ… kể thì cũng có phần không đẹp đẽ gì. Nhưng đàn bà ý mà. Cái thói lăng loàn kiểu hàng tôm hàng cá ấy. Không giải quyết được việc gì thì ăn vạ, tìm cách đổ tội cho người khác… Thiệt tình.

Nhưng có điều là chắt thấy lạ. Đó là sự việc xảy ra ở trường con chắt học chỉ mới vài chục phát mà công an xã đã tìm đến nhà chắt ngay được. Sao họ sốt sắng quá vậy?. Lẽ ra khi nhận được thông báo. Họ phải điều tra sự việc rõ ràng. Rồi mới mời đương sự đến làm việc chứ. Đằng này…

Như vậy, chắc chắn có thế lực nào đó bên trên sai khiến họ rồi… Mày không nhớ rằng bố vợ mày đang làm bí thư xã à. Bí thư là to nhất ở địa phương. Ông ta có thể sai khiến công an xã mà. Và họ không thể từ chối. Tuy cách làm của họ chưa đúng trình tự, nhưng coi vậy họ cũng có phần thẳng thắn xử lý vụ việc chứ không thiên vị bên nào…

Dạ… Chắt cũng nghĩ vậy, nên…

Lão vuốt chòm râu khẽ thở dài. Không ngờ đến tận bây giờ là năm 2017 rồi. Đất nước đổi mới tới hơn 40 năm. Mà thói cường hào ác bá vẫn còn tồn tại ở quê hương mình. Dù dưới hình thức nay hay hình thức khác, thì điều đó vẫn cũng đã xảy ra. Cũng không chỉ riêng ở quê mình đâu chắt ạ.

Bữa nay, ngồi kể lại chuyện buồn của thằng chắt. Lão vẫn cảm thấy bùi ngùi. Nó là đứa ngoan, chịu thương chịu khó đi làm kiếm tiền về lo gia đình. Vợ nó là thứ gái ăn chơi, không biết làm gì. Chỉ lo son phấn bự mặt rồi ăn mặc đẹp để chưng diện. Mẹ chồng làm ruộng mà nó đâu có mó tay vào việc gì. Thậm chí mẹ chồng nó còn phải phục vụ cho mẹ con nó việc nội trợ… Thế đấy. Đất nước này còn lâu mới là đất nước đáng sống, mới hạnh phúc, như người ta từng khoe khoang được…!?


Không có nhận xét nào: