Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

Số 401-2015 - Truyện ngắn - ĐIỀU ANH CHƯA NÓI

                             ĐIỀU ANH CHƯA  NÓI


                                      Thân tặng các bạn cùng học
                                      Lớp 5 TD -Vietinbank- Đồ sơn – Tháng 12/2003

Lễ nghiêng đầu nhìn ra cửa xe để kiếm tìm. Không có anh trong những người ra tiễn. Bank Star chiều chợt buồn. Buổi học cuối cùng kết thúc lúc bốn giờ chiều. Các đoàn tíu tít chuẩn bị trở về. Thị xã Đồ Sơn mới ngày nào còn xa lạ giờ thành thân thiết, ấp ủ bao kỉ niệm. Từng đọn mây lớn vần vũ phía chân trời, lúc tím xẫm lúc đỏ ối. Con đường dẫn vào khu du lịch giờ cũng vắng lặng thờ ơ. Lễ thở dài… Em muốn nhìn thấy anh một lần nữa thôi, có được không? Em không tin vào duyên số. Có những người sống gần nhau cả đời cũng vẫn chỉ là bạn. Em quay mặt đưa tay khẽ vén lọn tóc vừa xõa bên má, cố giấu đi ánh mắt buồn. Chỉ lát nữa thôi, anh cũng lên xe trở về. Em lên phía bắc. Còn anh đi phương nào? Đôi mắt em ngẩn ngơ quay quắt lần tìm dãy phòng nghỉ mờ tối. Tàn cây xanh phía trước khách sạn cũng cúi đầu ủ ê. Kia rồi, bên khung cửa sổ tầng hai. Sao anh còn đứng đó? Em thở dốc như bị hụt hơi, như vừa gỡ được tảng đá nặng. Sao anh không ra tiễn em? Sao không thể nói lời từ biệt. Cứ nhìn em mãi làm gi?.

Chiếc xe chuyển bánh hoà vào dòng xe cộ nườm nượp. Khu chợ đông đúc xô bồ. Những gương mặt xa lạ lướt qua nhạt nhoà vô cảm. Dãy hàng quán về chiều lấp loá bóng người liêu xiêu méo mó. Ngồi cạnh Lễ là Tấm, cùng phòng khách sạn trong suốt đợt tập huấn. Tấm cao gầy, khuôn mặt thanh tú thông minh hiếu động, đôi mắt long lanh đa tình. Tấm sống vô tư mhư không có điều gì phải suy nghĩ cả. Dạo trước hai người cùng làm việc ở chi nhánh. Lễ về phòng giao dịch được hơn năm nay. Tấm nhí nhảnh và cũng dễ quên chóng nhớ như những chuyện đàn bà. Ngay cả lúc này nó cũng còn tíu tít chuyện trò được cơ chứ.


Hai người thả bộ trên bờ đá chắn sóng dọc theo khu du lịch. Biển đang lúc triều cường. Từng lớp sóng đẫy đà xô đẩy, dựng bức tường bọt trắng xoá liên tiếp chạy về cuối đường. Gió thổi tung tóc em bay loà xoà trên vai anh. Ngoài khơi xa, mấy chiếc thuyền câu bồng bềnh chao sóng. Chỉ vài cánh chim chao liệng cũng làm chiều xôn xao. Gió thu ùa về se lạnh. Em khẽ nép vào anh xuýt xoa. Hắn cởi áo chòng choàng lên vai em.  Anh không lạnh à? Có chứ! Sợ lạnh quá em ốm. Một cơn gió lướt qua hất tung bọt nước về phía hai người. Em co người bước vội né tránh, vô tình ép cả thân hình vào ngực anh. Hơi ấm đàn ông thấm nhanh vào da thịt. Đã lâu rồi cảm giác dịu dàng êm ái ấy không có trong em. Trái tim đàn bà run rẩy đón nhận những rung động khe khẽ vừa trồi lên từ sâu thẳm u uất. Van anh đừng làm nó thức dậy. Đừng bắt em phải đau khổ vì thêm một lần dập vùi chôn dấu nó. Vùng con gái đã chết ỉm cháy khô như cát vụn. Ngọn sóng kia đừng trào lên như thế. Đừng dụ dỗ làm mê muội con tim mù loà.

Anh đưa tay chỉ về ngọn núi đá xa xa đang nằm gối đầu bên bờ nước. Em có biết câu chuyện về ngọn núi kia không? Em chu miệng: Anh kể đi! Em muốn nghe! … Ngày đó đã lâu lắm! Anh kể bằng một giọng trầm ấm. Ngọn núi kia nằm kề bờ biển. Họ như đôi bạn có nhau mà không có nhau. Không biết đã qua bao tháng năm dãi dầu, sóng biển cứ xô mãi, xô mãi như chọc ghẹo, như giỗi hờn. Núi đã lặng câm sau những ngang trái tình đời. Lòng đã lạnh, núi tìm giấc ngủ vùi trong âm thầm lãng quên. Sóng cứ hoài công xô đẩy mỏi mòn. Thời gian trôi đi nhanh lắm. Tóc núi đã bạc, môi biển đã khô.

Một ngày kia thức dậy. Xung quanh vắng lặng không có tiếng sóng vỗ về bờ đá. Núi chợt thấy trống vắng chông chênh, sợ những tháng năm đắm chìm trong yên lặng đã qua. Núi ngơ ngác ngó tìm. Bờ nước lùi xa thế, không nghe được tiếng sóng rì rào, không thấy vị mặn mòi của gió. Núi đành chờ, chờ mãi…. Triều cường lúc nửa đêm, sóng dào dạt xô bờ. Núi chợt nhận ra mình không thể chờ hơn được nữa, không thể sống thiếu biển. Núi mở rộng vòng tay. Sóng lại mềm mại hôn lên bờ đá, lúc xô bờ cuồng nhiệt, lúc giỗi hờn lảng ra khơi xa. Từ đó họ không còn cô đơn nữa…

Chiếc xe chở đoàn của Lễ lao vun vút trên con đường trải nhựa phẳng lì. Trời đã tối hẳn, màn đêm đặc quánh. Chỉ ánh đèn pha còn thức làm thành vầng sáng bồng bềnh phủ lên con đường phía trước. Chiếc xe lầm lũi cắt ngang bóng tối. Mảnh trăng lắt lẻo trên mỏm núi xa mờ bơ vơ. Con đường lầm lì dưới bánh xe rào rào nghiến đất.. Loài bướm đêm lấp loá ngoài cửa kính chắn gió, va đập lăn lóc rơi vãi. Lễ co mình kéo vạt áo vào ngực, cảm giác lạnh lẽo ùa đến vây quanh. Giữa màn đêm mênh mông, con người bỗng thấy nhỏ bé và yếu đuối lạ lùng… Tấm ngoẹo đầu trên vai Lễ ngủ gà ngủ gật. Ngồi yên lặng trong bóng tối khá lâu, nửa người mỏi nhừ. Lễ vẫn cố chịu không muốn làm Tấm thức giấc. Lễ thèm được vô tư như Tấm, nhưng làm sao được. Không biết giờ anh ở đâu? Đường về nơi anh cách gần hai trăm cây số, chắc phải khuya lắm mới đến nơi. Chiếc xe bỗng chao nghiêng vụt qua một chiếc khác chở hàng cồng kềnh, làm mấy đống túi lỉnh kỉnh xô đổ lung tung. Mọi người ồn ào kiểm lại đồ đạc. Lễ lặng lẽ xếp lại mấy chiếc túi vào góc, lấy chân chặn phía ngoài.

Ngày nghỉ hiếm hoi giữa đợt tập huấn. Sáng nay nước cạn, bãi cát trải dài hun hút phía xa. Vài cánh chim trời chấp chới chao liệng, xà xuống mặt nước nhấp nhô sóng. Tiếng kêu mỏng manh lạc lõng vút bay lên bầu trời xanh thắm. Biển cho em cảm giác bình yên tĩnh lặng. Phía trước, Tấm tay xách giày, tay giữ váy chạy nhảy tung tăng trên bờ sóng. Thỉnh thoảng cúi nhặt cái gì đó đưa lên ngắm nghía, rồi lại ném đi. Nhìn Tấm vui đùa em cũng vui lây. Tiếng em thì thầm lẫn vào tiếng gió. Đã hơn một năm nay chồng em bệnh nặng. Căn bệnh tinh thần sau biến cố của dòng họ. Anh ấy như ngọn đèn dầu cứ ngày một lụi đi. Hai đứa con em còn nhỏ, đang đi học. Cuộc sống âm thầm buồn tủi vây quanh, em phải gồng mình gánh chịu. Niềm vui cuối cùng là những đứa con. Chúng là máu tim em. Dù cực đến đâu em cũng… Em bắt gặp ngọn lửa rực hồng ủ trong mắt anh, đốt cháy em tan chảy. Những khát khao buông thả thổn thức trong ngực. Em chới với trong cơn khát cháy lòng thèm một ốc đảo ẩm ướt. Một chốn ẩn thân giữa xa mạc hoang vu. Những bước chân anh cũng im lặng từng dấu hằn trên cát trắng. Có lẽ em không còn gượng được nữa. Đừng bắt em ngã vào vòng tay. Đừng xô đẩy trái tim đàn bà thèm dâng hiến trao tặng. 

Cuối cùng thì Lễ cũng về đến nhà. Bước chân gấp gáp gằn trên mặt đường đá sỏi. Thị trấn vùng núi đơn xơ chỉ một dãy phố gày gò heo hút chạy dọc theo con đường quanh co. Bao lâu rồi vẫn dáng vẻ như thế. Mới tối đến phố nhỏ đã vội vắng tanh. Chỉ vài quán xá còn sáng đèn. Tiếng nhạc xập xình đong đưa. Tiếng hát ai sóng sánh vầng trăng lạnh…“Nếu ngày mai không có anh. Ai sẽ đưa em về. Trời sắp đổ cơn mưa…”

Lối rẽ lượn vòng lẩn khuất, những tán cây đen thẫm ma mị nằm ườn trên mặt đất. Căn nhà nhỏ tiều tuỵ bơ phờ bên lối gầy. Ngọn đèn hắt ánh sáng từ khung cửa vẽ một vệt dài nhợt nhạt trước sân. Lễ khẽ khàng đặt những túi lỉnh kỉnh xuống bậc thềm. Đứa con nhỏ chạy ra đón mẹ, tíu tít lục quà trong đám túi dưới đất. Ngồi xuống bậc thềm lạnh lẽo, Lễ thấm thía cái mệt mỏi rã rời của chặng đường dài.  Trên chiếc giường ở phòng ngoài ngổn ngang nào chăn màn, sách vở, quần áo bẩn. Dưới đất những mảnh giấy lộn vương vãi., giầy dép chỏng chơ. Lễ xuống bếp rửa mặt. Trên sàn bếp vài ba chiếc xoong nhôm nằm lăn lóc rúm ró bên mấy thanh củi nám đen cháy nham nhở. Một chậu quần áo bẩn cao ngất đập vào mắt. Lễ buông tiếng thở dài. Xin anh đừng trách em yếu đuối. Em là đàn bà, một người đàn bà có chồng. Những quằn quại thổn thức bị vây bọc, muốn thoát khỏi cũng không tìm được lối ra. Cõi lòng em đầy ắp những ước ao, khát thèm cám dỗ. Người đàn bà trong em luôn nổi loạn. Những rung động bị vùi dập làm tắt lịm ước vọng đa tình… mỗi lần... mỗi lần... làm em kiệt sức. Hãy cho em một điểm tựa để tin cậy, hy vọng. Đã hơn một năm rồi em cô đơn chèo chống, xoay xở để thoát khỏi. Em đã thất bại buông xuôi để trở về bổn phận. Anh đừng trách em yếu đuối. Em là thế, bằng lòng với trách nhiệm, hào hiệp với tình thương còm cõi không màu.

Lễ xắn tay áo dọn dẹp bãi chiến trường lưu cữu trên nhà dưới bếp, giặt đống quần áo. Em biến thành một con người khác, hì hục, nhẫn nại, cam phận. Ngừng tay khi đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm. Lễ đưa tay quệt ngang trán, gạt lọn tóc xoà xuống mắt. Phơi đống quần áo vừa giặt, Lễ mới cảm thấy toàn thân rã rời, bàn tay tê cứng vì lạnh. Lần từng bước vào buồng ngủ. Người đàn ông gầy khô xơ xác đang nằm thiêm thiếp, mỏng dính trên chăn đệm. Gương mặt anh nhợt nhạt dưới ánh đèn neon, mắt khép hờ. Lễ biết anh còn thức. Chắc là anh đang mong Lễ. Mình đã về à! Đã ăn gì chưa?. Lễ ngồi xuống cạnh giường, kéo tấm chăn mỏng đắp lại cho chồng. Anh cứ nghỉ đi. Tôi ăn rồi. Đưa tay sờ lên trán anh, làn da hâm hấp nóng. Lê với vỉ thuốc trên bàn, chọn mấy viên và ly nước, đỡ lưng cho anh uống. Bóng Lễ in xẫm trên bức tường lạnh câm bất động. Lễ lại thở dài… Cám ơn anh. Người đàn ông đã đánh thức trái tim con gái, đánh thức những khát khao. Cho em nỗi đau đớn ngọt ngào. Cho em thêm can đảm để sống với lựa chọn bổn phận của mình.

Đâu đây trong gió văng vẳng vọng về tiếng nhạc từ quán Karaoke, đưa đẩy như xa như gần. Bài hát rót thêm nỗi buồn vào ngực đêm. “Nếu ngày mai không có anh. Ai sẽ đưa em về. Trời sắp đổ cơn mưa…”. Lễ cúi đầu cố nén một tiếng thở dài. Em còn gánh nặng gia đình, còn công việc cơ quan đang đợi. Em đành xuôi tay cam chịu, đành vậy thôi. Một cơn gió lạnh lướt qua, tấm rèm cửa run lên bần bật. Lễ khẽ rùng mình, hai tay ôm ghì vào ngực. Một mùa đông nữa lại về. Đêm lao xao…

Một năm sau

Hắn đang hoàn thành nốt những dòng cuối trong tờ trình vay vốn, mà cả tuần nay hắn đã dày công… Reng… hắn quờ tay tìm điện thoại trên bàn, bấm máy trong vô thức: A lô… Em à.

Dạ em đây. Em đang nhớ anh...!

Hả… em đang ở đâu?

Em ở…

Ở đâu… Nói nhanh đi.

Em đang ở… bệnh… viện…!

Hắn ngần ngừ gõ cửa phòng sếp. Đặt tập hồ sơ vay vốn xuống bàn, giọng khẩn khoản. Dạ… em xin sếp…!.

Sếp nghiêm mặt: Tháng này anh không đạt chỉ tiêu khoán… Lương của anh…!?

Dạ… em biết, nhưng em đang có việc gấp. Em phải đi ngay ạ…

Hắn tất tả lao vào bệnh viện…. Em nằm đó, tấm thân gày guộc lún sâu trong đống chăn đệm. Hắn khẽ khàng ngồi xuống bên mép giường, rụt rè nắm bàn tay bé nhỏ gầy khô của em… Em mệt nhọc mở mắt nhìn hắn. Từ hai khóe mắt trào ra hai dòng lệ đục lờ… Em… Tiếng em như chìm lỉm trong tiếng thở khò khè mệt nhọc. Em khẽ quặn người rên lên. Đôi mắt vội nhắm chặt. Vầng trán nhỏ hắn lên mấy nếp nhăn đau đớn.. Em lại nấc lên lần nữa. Em… Em gần 20 năm làm vợ. Nhưng người mang đến hạnh phúc cho em lại không phải là anh ấy… Lễ cố ngước nhìn gương mặt lo âu của hắn. Anh ơi… Đôi bàn tay em bất chợt níu chặt, nghẹn ngào… Gặp được anh là em mãn nguyện rồi… Em yêu anh…

Lễ từ từ nhăm đôi mắt đẹp. Và từ đó hắn không bao giờ còn được nhìn đôi mắt ấy nữa…

                                                                    


Đồ Sơn – Tháng 12. 2003

Không có nhận xét nào: