Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Số 416-2015 - CHUYỆN TỬ TẾ THỜI XHCN

CHUYỆN TỬ TẾ THỜI XHCN

Khoảng gần 7 giờ sáng ngày 25/8/2015, tức ngày 12/7 cô hồn. Lão ra một cửa hàng thuốc tây quen biết mua thuốc. Gần đến nơi thì xảy ra chuyện. Một cháu gái khoảng hơn 10 tuổi, đi một chiếc xe đạp từ trong một đường nhỏ vượt sang đường lớn rất nhanh. Nhìn cháu mặc đồng phục học sinh. Lão nghĩ chắc cháu rất vội vì sắp đến giờ vào lớp. Vừa qua giữa đường thì xe cháu gái quyệt vào đuôi một chiếc xe máy đang đi khá chậm. Trên xe một chị phụ nữ chở 2 cháu nhỏ cỡ tuổi mẫu giáo. Xe máy không có vấn đề gì. Nhưng cháu gái đi xe đạp thì đổ xe, ngã rách đầu gối chiếc quần đồng phục và xây sát nhẹ, rớm máu. Cô chủ quán bán thuốc Lão quen chạy ra đỡ cháu vào lề đường. Lấy bông cồn rửa vết trấy xước và băng lại cho cháu. Lão đỗ xe máy, dắt xe đạp của cháu vào lề đường… Lão nghĩ mình và cô chủ hàng thuốc đã làm được một việc tốt, có ý nghĩa.

Nếu sự việc chỉ như thế thì chẳng có gì để nói. Nhưng ngày hôm sau Lão đến hiệu thuốc thì cô chủ hàng thuốc phân trần. Mới hôm qua bố của cháu bé ngã xe đã đến cửa hàng của cô gây sự chửi bới bằng những lời rất khó nghe. Khi được cô và dân phố xung quanh nói rõ sự thật thì anh ta quay sang chửi rồi vu cáo cô bán thuốc là người quen của người đi xe máy đã làm ngã con anh ta… Ra về anh ta còn dọa cô chủ hàng thuốc rằng hãy cẫn thận có ngày gã… chém chết.

Nhớ hồi cách nay khoảng hơn 10 năm. Lão Đồ làm việc ở một DNNN thuộc TW. Có chi nhánh tại thành phố quê Lão. Bữa đó đến phiên trực cơ quan. Đúng 7h30 tối là người mới phải đến nhận ca trực. Một đồng nghiệp của Lão đành phải lên đường mặc dù trời đang mưa rất to. Sấm chớp ầm ầm… Ngang đường anh gặp một vụ tai nạn giao thông. Anh dừng lại móc điện thoại gọi côn an… rồi tiếp tục lên đường đi nhận trực. Mấy ngày hôm sau bỗng có côn an đến cơ quan gặp lãnh đạo và anh được ngồi giữa 2 đồng chí côn an được “Xít đờ ka” chở đi… Cứ như vậy mấy ngày là một lượt như thế… Cả cơ quan nháo nhác không hiểu chuyện gì. Họ nhìn anh ta với ánh mắt đầy nghi ngờ và dò xét. Coi anh như tên tội phạm nguy hiểm. Mặc dù chả biết anh tội gì… Mãi sau mới hay, một trong mấy nạn nhân của vụ tai nạn đó là con ông giám đốc sở giao thông tỉnh. Thằng này ăn chơi bờ bụi, nghiện ma túy nặng… Nhưng…!?

Đến đây thì ai cũng đã hiểu rõ câu chuyện. Lão chỉ còn nói với cô chủ cửa hàng thuốc tây một câu cuối cùng rằng “thật là làm phúc phải tội”, và khuyên cô chủ cửa hàng thuốc tây cho qua đi. Cô cười cười bảo: Bác ạ. Cỡ như cha con nhà đó thì sau này có gặp vận hạn thì đừng có trách người ta không cứu giúp…

Lão bảo: Dù sao thì trong lúc khó khăn hoạn nạn. Một hành động chia sẻ là một nghĩa cử đẹp, nên có… Miễn lương tâm mình không xấu là được, cô ạ…

Mới hay. Con người sau gần trăm năm được sống, được dạy dỗ chỉ bảo dưới bàn tay lãnh đạo “tuyệt đối toàn diện” của đảng và của một nhà nước pháp quyền XHCN vạn lần tươi đẹp, như người bố của cháu bé đã thể hiện rất đúng bản chất của nền giáo dục đó.

Lâu nay, có một số đồng chí lên mạng viết stt chê bai người Việt ta thiếu văn hóa, thiếu lòng nhân hậu, thiếu tình thương với đồng loại… thì không có gì sai cả. Nhưng nếu đó chỉ là mượn chuyện để rao giảng lòng tử tế, hay tuyên truyền chánh chị thì cứ nghĩ cần phải coi lại động cơ của họ đi là vừa. Con người XHCN đã đến lúc lòng tin vào đảng, nhà nước và pháp luật, lòng tin vào lương tâm của con người đã mất hoàn toàn như hiện nay. Họ hành xử như bố của cháu bé cũng là dễ hiểu thôi. Không thể đánh giá họ vô văn hóa, hay hành vi côn đồ, xử sự vô lý… một cách khơi khơi cho được.

Và cái căn bản là Lão, cô chủ cửa hàng bán thuốc cũng phải suy nghĩ kĩ một khi mình hành động vì lương tâm và lòng nhân hậu.



P/S: Sau cái stt này, Lão nghĩ sẽ có một vài đồng chí “Rân trủ cuội” sẽ ném đá nhà Lão. Tuy nhiên sự thật vẫn rất trớ trêu như thế. Mấy kẻ cơ hội, mượn danh thường vẫn vậy. Và rất may mắn cho dân ta. Những người nhân hậu, giàu tình yêu thương trong dân ta vẫn còn rất nhiều so với đám cuội đó.


3 nhận xét:

Unknown nói...

Ấy có một lần tôi và bà xã đi tập thể dục sáng, cũng tình cờ gặp một ông già bị xe máy va phải, xe máy thì đi từ bao giờ. Tôi gọi xe Taxi đưa ông vào Việt Đức khám .Lát sau người nhà ông ấy đến, không có lời nào hỏi tôi, rồi họ cho tôi là người gây tai nạn cho ông ấy, rồi họ bảo với tôi là ông ấy mất cái ví, có tiền, rồi họ đòi đua tôi ra đồn CA,may mà không phải vậy. Hóa ra họ sợ tôi đòi tiền công. Khốn nan quá. Nhớ mãi đến già.

Unknown nói...

Ấy có một lần tôi và bà xã đi tập thể dục sáng, cũng tình cờ gặp một ông già bị xe máy va phải, xe máy thì đi từ bao giờ. Tôi gọi xe Taxi đưa ông vào Việt Đức khám .Lát sau người nhà ông ấy đến, không có lời nào hỏi tôi, rồi họ cho tôi là người gây tai nạn cho ông ấy, rồi họ bảo với tôi là ông ấy mất cái ví, có tiền, rồi họ đòi đua tôi ra đồn CA,may mà không phải vậy. Hóa ra họ sợ tôi đòi tiền công. Khốn nan quá. Nhớ mãi đến già.

Dinh Cong Tu nói...

Bài này mình có nhận xét rồi mà nay lại biến mất ?