Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Số 413-2015 _ Truyện ngắn HOA BÈO TÍM

Lời tựa: Truyện ngắn HOA BÈO TÍM là một trong những truyện Lão thích. Đã đăng trên Multiply... Trong một ngày mưa tầm ta như hôm nay. Ngồi ngắm mưa qua song cửa lòng chợt thấy mềm lại. Lão đăng lại hiến bạn bè. Mong bạn bè góp ý cho Lão nhé. Chân thành cảm ơn.


Truyện sex…!
(Nghiêm cấm trẻ em dưới 16 tuổi và "trẻ em" trên 70 tuổi)

HOA BÈO TÍM

Lụa trần truồng nằm ngửa, hai chân giang rộng duỗi thẳng trong tư thế hoàn toàn thỏa mãn. Đôi mắt cô lim dim nhìn lên trần nhà phẳng lì, ghép bằng những mảnh nhựa trắng mịn… Cô bật cười thầm, bởi đã lâu quá cô mới nhớ là mình có một cái tên rất quê: “Lụa”. Cái tên nghe thật cục mịch, cái tên của một thời quá khứ. Không có những lúc yên lặng ngẫm ngợi như lúc này, có lẽ cô đã quên mất cái tên cúng cơm của mình.

Mới đó mà đã bốn năm rồi, từ ngày con bé Lụa được một người cùng quê đưa lên thành phố kiếm việc làm cùng những lời hứa hẹn đảm bảo toàn phần tốt đẹp. Từ một cô gái quê, Lụa trở thành một người đàn bà trải đời ở tuổi hai mươi. Từ cái đêm đầu tiên lên thành phố, Lụa đã choáng ngợp bởi nhịp sống gấp gáp chốn thị thành. Cô nhanh chóng hòa tan mình trong guồng quay hối hả xô bồ ấy. Cũng ngay cái đêm đầu tiên đó, cô trở thành đàn bà dưới tay một đại gia tìm cơ hội giải đen sau phi vụ làm ăn đổ vỡ. Cô nhận được ba triệu đổi cái trinh trắng của đời con gái. Mọi chuyện theo dòng thời gian từ đó cứ trôi đi lặng lẽ. Chẳng ai quan tâm đến Lụa, chẳng ai biết là có con Lụa trên cõi đời này. Là một người nhạy cảm. Lụa nhanh chóng hòa nhập, trở thành gái điếm một cách tự nguyện từ lúc nào không hay…

Cô xoay người nhìn Hào đang thiêm thiếp trong giấc ngủ mỏi mệt. Cô thường tự hào. Dưới bàn tay chuyên nghiệp của mình, cô chưa khuất phục trước bất cứ gã đàn ông nào. Ấy vậy mà cô nhiều lần phải gục ngã dưới sức càn lướt của Hào. Hào đến với Lụa cũng thật bất ngờ. Anh vốn là một sếp có số có má trong ngành công an. Có lần Lụa ỡm ờ… Này anh. Em thấy lạ lắm… Lạ gì? Lạ là anh rõ ràng là công an. Nhưng lại chẳng giống công an, mặc dù anh đích thị là công an. Vậy là sao…?. Chính xác, anh là thế. Có đấy mà không có đấy. Một thứ công an mặc thường phục. Nhưng anh có uy quyền hơn bộ quần áo đó. Ua… Lụa bật cười. Vậy thì em hiểu rồi. Có nghĩa là anh có đi buôn ma túy thì chẳng công an nào dám bắt. Em thật thông minh. Đó chính là điều anh cần ở em. Người ta có câu: “nhất mại dâm, nhì ma túy”. Em luôn đứng hàng thứ nhất đấy. Ha ha ha.  Hào cười sặc sụa đến văng cả nước giãi. Ô hô hô, gái điếm …!. Ô hô hô, công an…!

Lần đầu bắt gặp tia nhìn hoang đã của Hào, Lụa như đang mơ ngủ chợt bừng tình… Lụa nhớ lại những tháng ngày ngập ngụa trong cuộc đời làm gái điếm của mình. Lụa không thể nhớ đã ăn nằm với bao nhiêu gã đàn ông. Nhưng đêm đó với Hào. Lụa mới thật sự được làm đàn bà… Lụa thầm kêu trời vì những ngón chơi độc địa của Hào, khiến cô nhiều lần lên đến tột đỉnh của sự khoái lạc, mà Hào thì vẫn nhơn nhơn như chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Không lâu sau đó Hào bảo: Anh đã chuộc em ra. Từ nay em về với anh…

Anh ạ. Mai cho em về quê giỗ mẹ… Hào ậm ừ trong cơn say. Đêm ấy Hào dày vò thân xác Lụa một cách bất thường. Lụa ngửi được mùi tanh tanh khác lạ từ hơi thở hào hển của Hào… Hình như Hào vừa uống một thứ rượu lạ, làm tình cũng man dại khác lạ… Lụa mỉm cười mãn nguyện. Cái cách làm tình của Hào trước giờ vốn rất hoang dã, bạo lực. Hào có thể vục mặt vào háng Lụa cả giờ không chán. Mặc cho Lụa giãy giụa trong cơn khoái lạc. Mặc cho suối tình phun trào ướt đẫm khuôn mặt gồ ghề nung núc những múi thịt của Hào. Mỗi ngày, Lụa lại gặp những kiểu mới lạ mà chỉ có Hào, không phải gã đàn ông nào cũng có… Với Hào, Lụa dường như không phải là mình nữa. Cô luôn buông thả mình vào những cơn khoái lạc cuồng dại. Có bao nhiêu dồn nén Lụa đã tuôn ra hết. Tấm ga giường dưới lưng giờ vẫn còn ướt lạnh từng khoảng lớn. Lụa lơ mơ trong giấc ngủ mệt. Đã mấy lần Lụa tuôn trào trong cơn cực khoái… Giờ thì cô thấm mệt?.

Lụa ướm lời với Hào bảo: Em muốn anh cùng về với em, đặng còn giới thiệu anh với gia đình… Hào cáu kỉnh ngắt lời làm Lụa cụt hứng. Giờ nghĩ lại mới thấy Hào đúng. Là sếp trong một ngành nhậy cảm. Làm sao Hào có thể chường mặt ra chứ. Ngay cả mối quan hệ giữa Hào với Lụa nữa, cũng đâu có thể công khai. Hào có vợ ở quê. Với tuổi năm mươi, con cái đã đùm đề…

Lụa mơ màng nhớ đến Hưng, người bạn thân từ thủa hàn vi ở quê. Mối tình đầu đơn sơ mà sâu lắng. Người ta bảo: Tình đầu vụng dại mà ai dễ quên…?. Nghĩ đến Hưng, lòng Lụa bỗng nôn nao khác lạ. Mai về gặp Hưng, chắc anh chàng khờ sẽ ngạc nhiên lắm đây. Chả gì đã bốn năm đi làm ăn xứ người… Người quê vẫn nghĩ như thế. Chuyến về lần này cũng như là “vinh quy”, phải tỏ ra sang trọng đàng hoàng chút chứ. Chả lẽ…!. Lụa nghĩ tới gói tiền hơn chục triệu giành dụm bấy lâu, vẫn nằm im tận đáy túi xách. Cô cất công cả buổi chiều chọn mấy bộ váy áo trang nhã mà sang nhất, đôi giầy ưng ý nhất… Ừa… chả gì…!

Lụa dậy sớm tắm rửa sạch sẽ, diện bộ cánh đi đường, khoác túi đến bên giường khẽ gọi. Anh ơi, em đi đây. Em đã mua bữa sáng cho anh để trên bàn ăn đó…. Ừ… ườm… hôm nay chủ nhật. Ừm… để đấy, anh còn ngủ mờ… Vâng…! Lụa khẽ khàng khép cửa, tính khóa ngoài nhưng lại thôi. Đường đường là sếp công an, lũ trộm có gan cọp cũng chẳng dám đụng vào… Lụa bước đi vội vã. Cô ngảnh lại phía căn hộ nhỏ cuối con ngõ sâu hun hút một lần nữa. Dường như đó là cái cảm tính cố hữu không hề khác của mọi đàn bà…?. Rặng Ti Gôn nhà ai thả chùm hoa đỏ thắm đong đưa phía cổng. Những cánh hoa rơi rụng lăn tăn trên nền bê tông xam xám. Cô thở dài quay bước…

Chiếc Taxi dừng lại đầu làng. Đám trẻ con cởi trần đang đùa nghịch đuổi nhau chí chóe phía sân đình, khuấy động sự tĩnh mịch cố hữu của làng quê nghèo khó. Cái ao lớn phía trước dường như nhỏ lại. Những đám bèo tây xanh mướt dập dờn trên mặt nước xám đục. Hoa bèo làm thành tấm thảm lớn trùm tím cả mặt ao… Lụa chậm bước, ánh mắt chợt trở nên mơ mộng. Cái ngày đó…

Này Lụa, mày sao học dốt thế?

Ừa,… thì đây học dốt, có sao đâu… Là ý tao bảo mày phải cố mà học đi. Sắp lên cấp ba rồi, học như mày làm sao thi chuyển cấp chứ?. Thây kệ tao… Tiếng thằng Hưng dỗ dành: Mày phải chú tâm mà học đi. Coi như là hy sinh mấy năm nữa. Ít ra cũng lấy cái bằng đại học đặng… Lụa quay mặt xì mạnh, rồi ngoảy nhìn ra mặt ao làng. Từng cánh hoa bèo tím ngăn ngắt phủ kín mặt nước như tấm thảm lụa mịn màng trong ánh nắng chang chang đầu hè. Tiếng Hưng như gió thoảng. Chỉ còn hai tháng nữa là thi rồi. Hay mày sang nhà tao cùng ôn đi. U mày chắc chả có tiền mướn thày cho mày học thêm đâu… Ư… hừ… Thằng Hưng thấp giọng. Ừa… mà nhà tao cũng thế. Nhưng vẫn phải học thôi chứ biết sao bây giờ… Tao không cần. Tiếng con Lụa gắt gỏng… Ừa thì tao bảo thế, mày có nghe hay không thì tùy… Năm ấy Lụa thi trượt, còn thằng Hưng lên cấp ba… Cưối năm… Lụa lên thành phố đi làm qua một người cùng làng giới thiệu… Và rồi mọi chuyện như là được sắp đặt sẵn, cho đến ngày hôm nay…? Lụa cúi đầu rảo bước trên con đường cát trắng mịn. Cô cúi xuống nhặt đôi giày cao gót xách trên tay, mạnh dạn bước trên con đường cát trắng. Cái cảm giác mịn màng ấm nóng dưới chân sao mà đê mê đến thế. Lụa rẽ vào con ngõ nhỏ. Cỏ non mơn mởn lăn tăn phủ trên lối đi. Hôm trước điện về, bố bảo bỗng dưng thấy mệt lắm, ho nhiều về đêm… Mày nhớ về giỗ mẹ mày nhé. Năm nay bố làm giỗ to, mời cả họ hàng. Biết đâu…?. Vâng, để con tính…


Buổi tối, vầng trăng lắt lẻo trên đầu rặng tre ngà. Lụa thong thả bước trên con đường cát trắng lần ra phía đình làng. Ánh trăng vằng vặc xuyên qua kẽ lá làm thành những mảng sáng bệch bạc. Gió đêm mát rượi khiến tâm hồn cô thư thái. Hồi trưa, Lụa hỏi dò con Thảo. Hưng bây giờ sao rồi…?. Con Thảo ngập ngừng… Nó vẫn thế. Là thế nào.? Ồ… thì ra mày vẫn…?. Nó bây giờ làm thầu ao cá của thôn. Mấy năm nay làm ăn cũng khá. Phải cái vẫn ở một mình trong cái chòi cạnh đầm kia kìa. Bao năm rồi nó vẫn cứ sống lủi thủi loạng quạng như thế… Cũng có mấy đứa gái đú tìm đến với nó. Cũng chỉ ít ngày rồi lại lặng lẽ từ bỏ… Chỉ một câu buông thõng: “Một cái xác không hồn”… “một khúc thịt biết đi”. “Chán phè…”. Mày biết đấy, lũ con gái bây giờ rặt một thứ đĩ ngựa. Không biết chúng học ở đâu mà yêu cũng vội vã, chơi cũng vội vã… Hình như chúng đang sống gấp, đang thử nghiệm một lối sống chẳng giống ai… Lụa lần theo hướng cái Thảo chỉ hồi chiều. Con đường mòn cạnh đầm cá về đêm có vẻ âm u hơn. Ánh trăng vằng vặc, tiếng côn trùng lúc rộ lên chòng chành, lúc lặng đi nghe như xa tít. Chỉ có gió thì lúc nào cũng lồng lộng như cố tình khỏa lấp cái hoang sơ của đêm. Túp lều canh cá của Hưng núp dưới tán cây xi già lọm khọm, nép bên bờ nước. Lụa khom người bước vào căn lều nhỏ đầy vẻ hoang tàng ấy. Tấm bạt mỏng che phía ngoài gặp gió bay phần phật… Rặng chuối viền theo bờ đầm lao xao trong gió lộng. Những cánh lá cọ vào nhau sột soạt tạo thành tràng âm thanh gờn gợn. Lụa vén mảnh váy ngắn ngồi ghé trên sạp lều bằng tre, đưa tay sờ soạng xung quanh. Tấm vải bạt dày trải làm chỗ ngủ chiếm gần hết mặt sàn. Chiếc gối nhỏ đan bằng sợi nilon của Tàu ngả màu xám đục… Lụa ngồi lặng nhìn ra mặt đầm bàng bạc màu trăng. Những tảng bèo tây trôi nổi dập dờn. Tiếng cá đớp trăng chồm chộp đâu đó. Thảm hoa bèo ban ngày tím ngắt giờ cũng tối đen thăm thẳm…

(còn nữa)


Không có nhận xét nào: