Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

Số 387-2015 - LỜI XÁM HỐI KHI QUÁ MUỘN...!?

XÁM HỐI

Anh Bá cố ngóc cổ lên gọi: Em ơi…!

Chị Bá lon ton chạy vào phòng: Anh ơi có gì vậy?

Bảo mọi người lui ra. Anh có vài nhời muốn nói với em… Thật ra, Ba anh đã từng khuyên anh đừng mần chính trị… Nhưng cái chính trị trong máu của anh nó luôn chảy rần rật… không nguôi. Ba từng là một trí sỹ yêu nước miền trung bộ, từng tham gia Kách mệnh từ ngày đầu, đã từng có công với nước với dân. Giờ anh mới hiểu vì sao Ba về núi ở ẩn… Ba đã từng dạy dỗ anh nên người, đã từng khuyên dạy anh… Nhưng… Anh Bá thở dài giọng ấp úng… Nhớ câu "Con hơn cha là nhà có phúc". Anh thật đã vô phúc rồi. Anh đã không nghe lời ba dạy rồi…

Nhưng anh ơi… BCT đã đưa anh sang tận Mỹ để chữa bệnh. Họ quan tâm anh lắm mờ… Cớ gì…!?

Anh Bá hé miệng cười ruồi: Quan tâm hả… Nhìn bên ngoài thì có vẻ là như thế. Nhưng nhìn thấu bên trong mới thấy chúng nó thật bẩn thỉu và tàn nhẫn…

Hơ… anh đang nói gì mờ em không hiểu dzợ…

Anh đã mệt lắm rồi, chắc chỉ nay mai là anh đi thôi. Anh gọi em vào đây để nói với em vài nhời nhân lúc anh còn đang tỉnh táo. Đằng nào thì anh chết đến nơi rồi. Mỹ mà chào thua thì ai cứu được đây…?

Em nghe thèng đồng chí mô rứa nó bảo đón anh về xứ Đà để dưỡng…

Dưỡng con mạ nhà chúng nó ý chớ…

Anh lại chửi tục rồi…

Anh xin lỗi.  Nghe anh dặn đây. Hãy để anh được chết bên Mỹ. Xác anh em phải đem hỏa thiêu. Sau này cha anh mất cũng mần như thế. Anh Bá chợt nấc lên vẻ khó thở… Nhớ ngày anh dựng lên xứ Đà văn minh hiện đại như ngày nay, biết bao đứa nó chơi đểu anh... Nhưng anh không ngờ mần chính trị nó bẩn thỉu đến thế… Nghe anh dặn nè: Các con mình sau này hãy nhủ chúng đừng có mần chính trị nữa nha. Hãy dùng trí tuệ mà kiếm tiền, mà làm giàu… Bọn Mỹ nó không chê kẻ có tri thức đâu. Em và thèng cả hãy ở lại lo tang lễ cho anh. Và nhớ là phải đi gấp khi thấy có hiện tượng… "định hướng" nào đó nha.  “Đừng bao giờ nghe CS nói, hãy coi kĩ việc chúng nó mần…”. Mấy tháng nằm chữa bệnh ở đây. Anh đã kịp làm việc với chính phủ Mỹ. Anh bỏ ra mấy chục nghìn đô để mua cho em và các con cái thẻ xanh. Để không bị lộ. Em cứ giả vờ mang theo cái xác của thèng mô rứa trong hình đó, rồi theo chúng mà về đi. Đèng nèo thì Mỹ mới là nơi mình chọn để sống, em hiểu chưa?


                                   (cứ lập lờ giả giả thật thật đi em...!?)

Thôi anh mệt lắm rồi. Hãy nhớ lời anh dặn. Anh đi đây…!


Chị Bá tức tưởi:  Vậy thì cớ sao chúng nó phải đưa anh về xứ Đà bằng được cơ chớ?


Không có nhận xét nào: