HOA BÈO TÍM - (tiếp)
Có tiếng nước khua nhẹ phía bên. Chiếc thuyền nan nhỏ ghé
sát bờ đầm. Vầng sáng từ chiếc đèn soi quét loang loáng. Một dáng người nhỏ thó
nhưng nhanh nhẹn bước lên, xoay người cột sợi dây thừng vào cọc… Căn lều nhỏ
như tối lại dưới cái bóng của Hưng.
Dường như Hưng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lụa. Anh lặng lẽ ngồi
xuống mép sạp, định bật lửa châm vào chiếc đèn bão treo trên cột chòi. Lụa thì
thầm: Thắp đèn làm gì hở anh. Ngồi dưới trăng thế này thích hơn… Ánh trăng
chênh chếch soi mờ gương mặt khắc khổ đầy vẻ phong sương của Hưng. Mới mấy năm
thôi, nom Hưng khác nhiều quá. Em về hồi sáng, nhưng bận việc, giờ mới… Tiếng
Lụa nhè nhẹ như tiếng gió. Ừ… Giọng Hưng khàn đục. Vậy là em đã tự tìm đến đây.
Anh tưởng… Em không… Lụa chợt im bặt. Giọng cô như nhòe đi… Mới mấy năm thôi,
có gì mà phải làm ra vẻ xa lạ thế. Em mới về hồi sáng nay thật mà… Ừ, anh biết.
Cái Thảo mới bảo với anh hồi tối. Anh không vui à… Không… có… À anh… Thôi chả
cần đâu, miễn là anh còn nhớ đến em là vui rồi, cứ phải cay nghiệt thế để làm
gì. Không… anh không cay nghiệt. Em nghĩ là anh hẹp hòi thế sao… Lụa thảng
thốt: Không…!
Lụa lặng thinh. Cũng vào cái đêm trăng sáng đến rạo rực như
đêm nay. Cũng bên bờ đầm ngăn ngắt hoa bèo tím cách mấy năm về trước. Lụa run
rẩy trằn mình trong vòng tay của một người con trai. Nỗi sợ hãi bâng quơ ban
đầu vụt qua đi thật nhanh, nhường chỗ cho những cảm giác mới lạ xâm chiếm. Cái
anh chàng Hưng khờ khạo còn run bắn khi bàn tay mềm ấm của Lụa luồn vào dưới
bụng… Mới đấy mà đã bốn năm rồi… Lụa thì thầm: Sao anh ngồi xa thế? Không… Anh sợ…? Sợ gì chứ? Tiếng Lụa ráo
hoảnh. Cô nắm tay Hưng kéo mạnh. Hưng dường như không còn sức lực để cưỡng lại.
Anh ngã nhào úp mặt trên cặp đùi trằng mịn nóng sực của Lụa. Mùi da thịt con
gái ngầy ngậy xộc vào mũi làm anh ngây ngất. Hưng cố tình giấu mặt mình trong
đôi bàn tay mềm ấm dịu dàng của Lụa. Lụa ngã đè lên cánh tay Hưng. Một lần nữa
Lụa cảm nhận được toàn thân Hưng rúng động. Trời ạ. Gã đàn ông gần ba mươi mà
vẫn… Lụa xoay người ghé mặt mình sát vào mặt Hưng. Mùi thơm da thịt đàn bà một
lần nữa như một liều thuốc mạnh. Hưng vội vã ôm ghì tấm thân nóng bỏng của Lụa.
Đôi vú căng tròn được cô cố ý thả rông áp mạnh vào vồng ngực trần của Hưng. Đôi
núm vú giờ đã cứng đanh cứ liên tục cọ đi cọ lại khiến Hưng rùng mình. Một cô
gái điếm dày dạn phong sương bỗng trở nên mơ mộng ngây thơ dường ấy. Vẫn cái
cách ấy, vẫn bàn tay run rẩy như thế. Dường như bàn tay ấy hơi ngập ngừng khi rón
rén quờ quạng xục tìm vào từng góc tối trên thân thể người đàn bà… Cái cảm giác
mơn man buồn buồn như mơ hồ xa xăm chợt tìm về trong Lụa. Cô mở lòng chiều
chuộng Hưng. Gã đàn ông vụng về trườn lên người Lụa, toàn thân gồng cứng. Hưng
quằn quại như con rắn nước rồi bỗng hực lên một tiếng khô khan. Luồng hơi nóng
ngần ngật tuôn trào vào thân thể Lụa, dìu cô ngang qua khoảng tối chòng chành
vụng dại. Lụa run rẩy trong cảm giác vừa quen thuộc vừa như mới lạ… Ánh trăng
vằng vặc xiên qua mái lều cũng lắt lay đồng lõa. Hưng không có cái mạnh mẽ
hoang dã như Hào. Nhưng cái cách của Hưng mang đến cho Lụa sự khoái cảm đầy ắp
và rất thật. Hào thì ồn ào, cuồng dại, thật đấy mà như giả đấy, lập lờ như là
có lại cũng như là không…?
Bao giờ em đi? Mai… Tiếng Lụa thì thào. Sao không ở thêm
mấy ngày nữa… Em…!. Lụa chợt nhớ đến căn nhà nhỏ Hào thuê trong con ngõ nhỏ
ngoại ô. Buổi đầu tiên đến ở, Lụa ngạc nhiên hỏi: Sao mình phải ở đây…? Hào
nhếch cười bảo: Thì ở đây chứ sao? Sao là sao? Lụa hơi gắt. Ở đây là lý tưởng
nhất rồi đấy. Vừa kín đáo, vừa yên tĩnh. Không ai có thể ngờ được. Nghề nghiệp
đã luyện anh thành loài thú ăn đêm. “Nơi hầm tối nhất là nơi sáng nhất. Nơi anh
tìm ra sức mạnh của tiền”. Em hiểu chưa. Dạ hiểu…!
Lụa xoay người ôm ghì lấy Hưng. Em muốn đêm nay giành
trọn cho anh. Mai em phải đi rồi. Hưng thở dài… Sao vội thế…? Em không thể. Em
còn công việc… Em…! Lụa chợt nín bặt… Cô không thể cho Hưng biết về thân phận
của cô hiện giờ. Em lên đó làm nghề gì…? Hưng hỏi ráo hoảnh? Em... bán… hàng
thuê?. Được bao nhiêu một tháng? Hai triệu, có tháng hơn… còn tùy nhà chủ, tùy
đắt hàng hay vắng khách… Hai triệu thì sao mà đủ sống chứ? Em cố gắng dè xẻn
mà. Hay về đây ở với anh đi. Dù anh không giàu có, nhưng cũng chẳng đến nỗi nào
đâu. Nhưng…! Tiếng Lụa mất hút vào trong tiếng gió. Mấy cánh lá chuối lại cọ
vào nhau sột soạt như cào cấu. Câu chuyện chợt ngừng ngang. Lụa làm sao có thể
về đây chứ. Cô đã quen với cuộc sống hiện tại. Lụa thỏa mãn với nó, chấp nhận
nó như một sự đã rồi, như là số phận. Cô không đủ tự tin để làm một cuộc thay
đổi. Em…? Sao…? Em không thể. Em muốn như thế này thôi. Em muốn mỗi khi về quê,
em là của anh. Để em được làm vợ anh như thế này này, có sao đâu… Hưng nín bặt.
Cuộc đời em giống như là một giấc mơ, như có đấy mà cũng như không… Không. Anh
không nghĩ thế. Có thể anh không cho em được những gì em muốn, những thứ em
đang có hiện giờ… Nhưng anh sẽ cho em một cuộc sống an nhiên tự tại. Một cuộc
sống cho mình, của mình… Lụa quay đi. Nhưng anh ơi! Em không thể… Em quen sống
và thích sống như hiện giờ. Em không thể… Lụa bất ngờ quay lại. Đôi cánh tay
mềm mại ẻo lả như hai con rắn cuốn chặt lấy cổ Hưng. Cô hôn thật lâu lên đôi
môi mềm ấm của anh. Hãy tha lỗi cho em. Em không thể. Rồi sẽ có người đàn bà
nào đó thay em lo cho anh. Còn em… Cô chợt thở dài. Em không thể… Em không… Cô
định nói là không còn xứng đáng với anh, nhưng chợt ngừng bặt. Cái câu nói chưa
kịp thốt ra ấy nó mới cũ kĩ, mới cải lương làm sao khiến cô ngượng ngập, không
thể thốt ra khỏi miệng được…
Lụa dừng chân nơi rặng tre đầu làng. Cô rút điện thoại. A
lô, tôi gọi xe nãy giờ, để khách phải chờ lâu vậy là sao?. Phía đầu con đường
đất vừa ló ra chiếc taxi màu trắng bạc… Ừa thấy rồi, xe vừa đến! Cô nghiêng đầu
nhìn về phía đầm cá đang lấp lóa dưới nắng sớm. Con đường mòn nhỏ ẩn khuất dưới
đám cỏ cao ngập đầu gối. Căn lều canh cá loi thoi giữa rặng chuối um tùm. Những
tàu lá chuối xanh mướt như đang giãy giụa trong gió sớm. Thảm hoa bèo bỗng tím
ngắt là lạ. Màu tím mới rực rỡ làm sao. Lụa thở dài. Chắc giờ này Hưng còn đang
ngủ mệt, cả đêm hôm qua rồi còn gì… Đôi mắt Lụa chợt như mơ màng. Cô khoác
chiếc túi lên vai. Ngoảnh nhìn lại phía ấy một lần nữa, rồi thong thả bước. Ừ
phải rồi…!. Ai cũng có một chốn quê trong sâu thẳm tâm hồn, một chốn trở về,
chỗ náu thân sau những bầm giập của kiếp người, tìm sự chở che, tha thứ cho mỗi
lỗi lầm, chữa lành những vết thương tủi nhục suốt cuộc đời con người. “Quê hương mỗi người chỉ một. Như là chỉ một
mẹ thôi. Quê hương nếu ai không nhớ. Sẽ không lớn nổi thành người…”
Ừ nhỉ. Thế mà đã bốn năm rồi đấy. Thời gian trôi nhanh thế… Hưng ơi. Em đi đây. Rồi
em sẽ trở lại. Em sẽ lại về tìm anh. Đừng đi khỏi cái chòi canh cá ấy nhé. Để
em còn có thể tìm thấy anh. Em yêu anh…!
Quê hương - 2012
1 nhận xét:
Có ta đây ! Bài dài đọc một lần không hết nên ngắt ra làm 2, đọc xong đâu vào đấy ngẫm nghĩ đã rồi mới nhận xét Lão ơi ?
Đăng nhận xét