Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

Số 6. Thư rãng cúi từng đơi...



KỈ NIỆM CHIẾN TRANH

Tháng 12/1969, Lão Đồ nhập ngũ, bổ xung quân cho đơn vị huấn luyện đi B. Chả hiểu sao đơn vị này lại thiếu nhiều quân số đến thế. (Phải là bây giờ thì hiểu ngay. Nhưng ngày đó ngây thơ trong trắng lắm nên…). Năm đó trúng vào đợt tổng động viên toàn quốc. Dù sức khỏe loại B2, lại đang học lớp 10 (hệ 10/10 phổ thông) vẫn được ưu tiên ra chiến trường. Trước lúc lên đường, còn kịp nhờ cô bạn cùng học gần nhà: Nghe nhà trường phổ biến là những người nhập ngũ đợt này được trao bằng tốt nghiệp đặc cách. Bạn ở nhà khi nào người ta gọi phát bằng tốt nghiệp, nhớ rủ thày tớ đi nhận cùng”. Rồi Lão nghe theo tiếng gọi núi sông, lên đường cứu nước… Đơn vị Lão đã huấn luyện gần xong chuẩn bị đi B. Lão hỏi trung đội trưởng: Anh ơi, em chưa được huấn luyện mà cũng phải đi B à?. Anh cười cười. Cần gi phải huấn luyện, cứ vào chiến trường khác biết đánh nhau tuốt, lo gì…?

Đầu năm 1970, Lão vào đến miền đông nam bộ. Được bổ xung vào công trường 9 (sư 9 bộ binh), đơn vị anh hùng quân giải phóng. Vinh dự đầy mình.

Sư đoàn của Lão có một tiểu đoàn quân y, số hiệu “D33”. Lính ta cứ nghe nhắc đến đơn vị này thì mắt anh nào cũng chợt sáng lên. Số là cả sư đoàn có trên một chục cô em gái. Mấy cô xinh xắn dễ thương nhất được biên chế về “C1 Chính Trị” để phục vụ sức khỏe các lãnh đạo. Vài cô về C3 làm y tá đơn vị. Cô Sáu, con gái tư lệnh sư đoàn 9 Út Thới về làm việc tại ban quân y sư đoàn (thuộc C3). Khoảng hơn chục cô còn lại đều tập trung ở tiểu đoàn quân y (D33). Sở dĩ cả đám lính tráng dưới trung đoàn, mỗi khi nhắc đến cái tên “D33” đều hình tượng đến cái… “mu con rùa”. Khổ nỗi quanh năm ở rừng chả nhìn thấy người khác giới. Có lần hành quân bắt gặp hai con khỉ lớn đang truyền tay nhau đứa khỉ con. Cả lũ dừng chân ngắm nhìn hau háu, mặt ngẩn ngơ... Thằng Lỷ dân Thanh Hóa, mệnh danh “ăn rau má, phá đường tàu” có vợ và con nhỏ mới sinh trước lúc đi B. Tối đó về ngủ nó nằm mê cứ khóc nức nở từng hồi. Hỏi tại sao? Nó mếu máo; Tao nhớ nhà lắm… Thật tội quá…? 

Bởi sự “khan hiếm” đến thế cho nên chuyện về các cô D33 đều được truyền tai nhau đồn thổi khắp sư đoàn… D33 có 2 cô tên là Hồng. Tuy rằng trước lúc gia nhập “quân giải phóng” các cô đều có cái tên rất dân dã như cái Tí, cái Tẹo. Nhưng đều đổi ra tên mới cho nó… dễ thương. Cô Hồng thứ nhất có tên “Hông Nhỏ”, người trắng trẻo, nhỏ nhắn nhưng chắc lẳn, làm chức vụ… chị nuôi của bệnh xá. Cô được nhiều anh lính để mắt tới. Tuy không xinh gái, nhưng được cái thùy mị, hiền lành dễ mến…

Hồi đó có anh lính người Hà Nội vào viện. Anh bị sốt rét còng cả lưng, đầu trọc lóc… Vào viện được nửa tháng thì cắt sốt, người bớt xanh, sức khỏe dần hồi phục. Anh chàng này hay la cà xuống nhà bếp trò chuyện với cô Hồng. Dần dần hai người có tình ý với nhau. Nhưng chuyện đến tai lãnh đạo. Lập tức cô Hồng được gọi lên gặp chính trị viên. Chẳng biết cô được cấp trên nhắc nhở thế nào mà từ đó, cô có ý lảnh tránh anh chàng Hà Nội. 

Bốn giờ sáng, như thường lệ, cô Hồng Nhỏ trở dậy nhóm bếp nấu ăn cho đơn vị. Anh chàng Hà Nội lò dò lần xuống bếp. Căn bếp rộng chừng 10 mét vuông, nằm sâu dưới đất khoảng hơn một mét, lợp lá Trống Quân dày, kín bưng. Anh ngồi ở bậc cửa lên xuống nói chuyện với cô Hồng. Anh bảo: Tại sao hồi này em cứ lảng tránh anh. Cô Hồng lặng lẽ làm việc không muốn trả lời. Mà biết trả lời sao chứ?. Anh Hà Nội bèn xấn đến gần kéo tay cô gắt. Em phải nói gì với anh đi chứ. Nếu không… Anh sẽ chết cho em coi. Cô Hồng hoảng sợ vội vùng tránh ra bên. Anh Hà Nội một tay túm áo cô Hồng, một tay rút chốt quả lựu đạn bi (Loại lựu đạn sát thương do TQ sản xuất, trang bị cho lính bộ binh). Nghe tiếng đầu nổ kêu “bép” một cái. Cô Hồng hiểu ngay sự chẳng lành. Vội ráng hết sức xô anh chàng ra và chạy vội lên bậc cửa bếp. Đoàng… tiếng nổ đanh gọn vang lên trong buổi sớm mai rúng động khắp rừng. Cả trạm xá vùng thức giấc, đổ xô về bếp ăn. Người ta thấy anh chàng Hà Nội vỡ toang ổ bụng, ruột văng tung tóe nằm gục cạnh bếp Hoàng Cầm đang cháy rừng rực. Mùi thịt cháy khét lẹt. Cô Hông nằm phủ phục giữa bậc lên xuống, máu chảy lênh láng…

Ngày hôm sau cả đơn vị đến thăm cô mới hay cô chỉ bị mấy mảnh lựu đạn găm vào… mông. Từ đó cô có tên “Hồng… Mông” hay “Hồng Lựu đạn”… Chuyện nổi tiếng khắp miền Đông Nam bộ hồi bấy giờ.

(còn nữa)

2 nhận xét:

Unknown nói...

Kể nửa đi lảo, vui buồn gì cũng dc miển là thật. Cám ơn

Unknown nói...

Hả... tất nhiên là chuyện thật chớ bộ... He he he.