Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Số 47-2013: Chuyện cuối tuần...


HỐI CẢI…?

Nghe nàng nói đến chữ “hối cải”, Lão Đồ có hơi… giật mình. Nghe cứ như là lời thú tội của bọn tội phạm trong trại giam vậy. Lão biết trong đó hầu hết là tội phạm thật. Chúng ít nhiều đều có ảnh hưởng đến an ninh xã hội. Chúng đi tù là đúng rồi. Nhưng trại giam cũng từng có hàng vạn kẻ chỉ có mỗi cái tội “thua cuộc”. Bị xử theo đạo luật… súng đạn của “Bên thắng cuộc”. Hồi đó Lão từng được chính trị viên quán triệt: “Đối với kẻ thù. Ta phải triệt tận gốc, diệt tận ba đời nhà chúng nó để chúng không còn cơ hội ngóc đầu lên được…”. Đó là câu chuyện của Miền Nam sau 1975. Nhưng chuyện đó đã cũ rồi. Bây giờ chẳng mấy ai còn lạ gì cái mục đích cuộc CM long trời lở đất kia chỉ để "biến bọn tư bản giàu có thành vô sản" và… ngược lại.

Cũng hồi đó, Lão Đồ yêu một cô sinh viên đại học văn khoa Sài Gòn. Cổ đi học tập theo “giấy triệu tập” gần một tháng mới về. Cổ hỏi: Anh ơi… Em thắc mắc lắm. Giai cấp công nhân bên nước tư bản gọi là “vô sản”, là “giai cấp lãnh đạo CM”. Thế công nhân dưới chế độ XHCN có phải là “giai cấp vô sản” không hử anh…?. Lão đớ họng… May quá ẻm không làm vợ Lão. Ẻm hỏi thế thì Lão cũng đéo dám giả nhời. Bởi biết rõ rằng giai cấp công nhân dưới chế độ nào thì cũng... chó như nhau. 


Một ngày, đồng chí vợ sau lúc… mặn nồng mới thỏ thẻ: Anh có thông cảm cho em không. Lão chưa hiểu chuyện gì nên thắc mắc, hỏi: Chuyện gì vậy?

Là em thấy hối hận. Bao năm em cứ ngỡ mình là đảng viên, là “giai cấp lãnh đạo”. Mình luôn được quyền “hướng dẫn quần chúng”, mình định hướng, mình chỉ đạo mọi thứ. Bọn dân chúng chỉ là loại ku đen, chỉ biết ngậm miệng chấp hành, chứ đâu có dám cãi...!

Vậy thì ra…?

Bao năm em được giáo dục rằng: Vì sự nghiệp cách mạng, phụ nữ trong chế độ XHCN chúng ta phải luôn phấn đấu để đạt được sự bình đẳng với nam giới. Nhưng em vừa đọc được câu của ai đó rằng: “Khi đã bình đẳng rồi (tức 50/50 với nam giới) thì phụ nữ sẽ… không còn là phụ nữ nữa”. Hu hu hu. Không lẽ em trở thành… “bóng” sao chớ?

Thôi… thôi…, nếu chỉ có thế thì không cần phải hối hận, anh làm chồng em, anh hiểu mừ…

Nhưng… Hu hu hu…!

Lão đưa tay vuốt tóc nàng thủ thỉ: Không sao, em hiểu ra sai lầm. Em biết hối cải là được rồi… Anh càng thương em hơn.

Nàng gục đầu vào ngực chồng thút thít… Cũng tại em ngu dốt. Cứ tưởng chấp hành nghiêm nghị quyết, nghiêm chỉ đạo… là OK rồi. Ai biết đâu chứ?

Lòng Lão bỗng… chùng xuống. Thấy thương vợ quá. (Ặc…!)

Khóc một hồi chắc mệt. Nàng nằm im. Lão thì vẫn thao thức. Mới suy nghĩ cặn kẽ đôi điều. Bấy lâu bả luôn… sừng sộ mỗi khi Lão nói điều gì đó trái ý, trái “quan điểm cách mạng” của bả. Bả luôn bám lấy cái quan điểm đó rồi chỉ đạo, định hướng. Luôn quy Lão tội phản động, tội 79 tội 88. Mà nay… Hù... Chắc mai có “gió mùa đông bắc” chăng. Nhưng điều rõ nhất là bả đã nhận ra cái thứ đó nó… đéo định hướng được ai nữa. Nó biết rõ nguy cơ sắp “vỡ cái của nợ” đến nơi. Nên nó... mếu máo nhận lỗi, hứa chỉnh đốn. Nó  bảo “vận động sửa đổi cái HP...”. Nhưng kiên quyết không bỏ điều 4, không “phi chính trị hóa quân đội”… Dù biết rõ quân đội có nhiệm vụ chống giặc ngoại xâm bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, bảo vệ đất nước, nhân dân. Quân đội muôn đời chỉ “trung với nước hiếu với dân” thôi. Rồi nữa… Còn kiên quyết không chấp nhận quyền sở hữu đất đai của dân. Nhất định không trả lại ruộng đất cho nông dân như đã hứa… từ năm 1954. Ừa… mà đất đai là tài nguyên đất nước có giá trị. Bán cho ngoại bang, bán DA thu tiền thật vô thiên lủng luôn, ngu gì mà buông chớ. Thì ra cái bọn “72” kia chính là “thế lực thù địch” rồi. (Đéo ai biết đám đó có phải đám… “chân gỗ” không?)

Lão lại vuốt tóc vợ thì thầm: Anh hoàn toàn thông cảm với em. Nhưng tại sao mãi giờ em mới chịu… hối cải chứ hử!?

Hức… ực…!. Nàng lại nấc lên… Em tuy được học đại học, rồi trên đại học mà ngu vưỡn hoàn ngu. Em cứ nghĩ là vào đảng để lãnh đạo nhân dân làm cách mạng, chớ có hiểu cái chính trị nó là cái chó gì đâu. Từ nay em xin hối cải. Em không dám chửi anh là phản động. Không dám ghép anh vào cái tội “79” hay “88” kia nữa. Em... Hức… ực…!?

Nghĩ mà thương vợ quá. Dù bả là trí thức hẳn hoi mà bị “vô sản hóa” thành “trí thức cách mạng” mất rồi. Bao năm chỉ quen nghe quen răm rắp làm theo chỉ đạo mà chả dám suy nghĩ độc lập bao giờ. Gần 40 năm tuổi đảng, chuyên khoa cấp 1 hẳn hoi nhá. Không gọi là trí thức thì là cục… cứt à. Nhưng bả thuộc loại trí thức trùm chăn ngủ quên… Mà đám đó thì nhiều vô kể. Cũng mang danh GS, TS, danh hiệu ưu tú… này kia kia nọ. Cả đời chẳng có lấy một công trình khoa học để cống hiến tài năng làm giàu cho đất nước, chưng ra để được thế giới nó công nhận. Cái loại trí thức này chỉ lòe được mấy thằng không biết chữ thôi. Nhưng phải thừa nhận rằng chúng rất khôn. Hễ cứ nghe chỉ đạo phát là lên truyền thông vung tay phát biểu rất chi là nghiêm túc… Đọc sang sảng bản viết sẵn của đồng chí "nãnh đạo" nào đó, dù biết chắc sẽ bị người ta chửi thậm tệ. Đã “trùm chăn” để hưởng lộc trên ban. Thì bị dân chúng nó chửi có đáng gì đâu. Ăn cây nào rào cấy ấy mà…!?

Cả đêm nằm nghĩ miên man…!?


Không có nhận xét nào: