Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Số 50-2013: Truyện của Lão Hồ Đồ.


CHÂN TU

Tôn Ngộ Không có công lấy kinh, lại thành tâm chân tu nên được phong làm Thánh. Nghe đồn trên trời một ngày tính bằng cả năm ở chốn trần gian. Mới được mấy tháng, Lão Tôn đã thấy buồn. Bỗng nhớ đám con cháu nhà Khỉ ở Hoa Quả Sơn da diết. Lại nghĩ, các quan nhà trời thì đua nhau tham nhũng ăn cắp lộc nhà trời. Lại còn ra tay trừng trị đám dân đen ngu dốt bị cướp đất, cướp tài sản, cứ hè nhau đi kiện… củ khoai mãi mà chẳng được ai quan tâm. Nghĩ cảnh bất công sẽ tạo nên “bạo lực cách mạng”. Nhưng có lẽ bọn chúng nay đã khôn hơn thời trước nhiều rồi. Cái quy luật đó nghe chừng khó mà xẩy ra. Cái chức Thánh kia chả ra cái chó gì sất. Lão Tôn một đời ngang dọc giang hồ, tưởng làm thánh cho oai chớ ai biết đâu…? Càng nghĩ càng thấy… tưng tức.

Một ngày Lão Tôn bỗng nảy ý muốn vân du thiên hạ, bèn dùng Cân Đẩu Vân khinh công thượng thặng lên đường. Lão nghĩ. Địt mẹ cái  gã họ Kim chuyên viết truyện kiếm hiệp Trung Hoa kia nó toàn bịa thôi. Mẹ… không có phép thuật thì chỉ bay được như ngan ấp là cùng. Lại còn cái thằng Trương Vô Kỵ thối kia làm đéo gì có chuyện làm “Võ Lâm Minh Chủ” được chớ. Đang bay… Lão Tôn bỗng ngừng chân ngó xuống dưới, mới hay ở chỗ đó thấy dân chúng lam lũ nghèo khổ quá, thầm nghĩ. Con người ta sinh ra ai cũng có quyền được mưu cầu sự sung sướng, được ấm no hạnh phúc, được sống trong cảnh khoan hòa thái bình, không phải lo bọn quan lại bất nhân tham nhũng ăn cắp phá hoại đất nước, áp bức dân lành. Nhà trời từng nặn ra trái đất. Bộ bây giờ chúng nó phá hoại hơn cả nhà trời rồi sao. Nghĩ vậy Lão Tôn bèn đáp xuống một quả núi. Mới hay nhằm trúng ngày giỗ tổ. Nhưng sao chỉ thấy đèn hoa giăng giăng, người đông như kiến cỏ mà chẳng thấy thằng cuốc tổ nhà chúng nó đâu cả. Lão dừng lại hỏi một thằng trán hói, người nung núc những mỡ, mặt mày hớn hở, ngực nở đầy rôm. Dẫn theo đám tùy tùng đông đảo xúm quanh, hỏi. Thế cái thằng “Cuốc Tổ” nhà chúng mày đâu, mau ra trình diện với ta.

Dạ thưa Lão Tôn. Quốc tổ của nhà chúng con mấy năm nay bị trấn yểm nên chẳng dám hé mặt ra đâu ạ.

Vậy là sao?.

Thằng đó giả nhời: Dạ… thưa Lão Tôn, con không được quyền phát ngôn ạ.

Thế thằng nào được quyền?

Dạ ngài Bí thơ của chúng con ạ.

Này thằng họ Bí kia. Cớ sao mày đem cái hòn đá Tàu về mày yểm vong linh tổ tiên nhà chúng mày vậy chớ.

Dạ thưa Lão Tôn. Con cũng chỉ lợi dụng chức quyền đặng kiếm tí bổng lộc. Chúng con là lũ vô thần. Kẻ chân tu sao ngồi chung với đám nghịch tặc được chớ. Nên bao năm cỡ bí thư cấp tỉnh như con đều phải tự lo lấy thân thôi ạ. Con lựa mãi mới kiếm được cái hòn đá thần linh đó mang về trưng lên tận đền thượng, tính dòng họ nhà con cũng nhờ nó mà mong “cuốc tổ” ngài hiển linh phù hộ cho được muôn đời ăn trên ngồi chốc, đè đầu cưỡi cổ bọn dân đen. Lại nghĩ, chúng nó leo dốc lên đến đó thì đều hoa mắt chóng mặt ù tai hết, ai  để ý mà biết vụ gian lận đó chớ… Nào ngờ!?

Ngờ sao?

Có thằng tên là Tễu gì đó nó phát hiện ra, nó be lên… thế là hỏng chuyện. Phen này con quyết thuê bọn đàn em XHĐ diệt chết thằng chó đó luôn. Nó chết chắc rồi đấy ạ.

Ôi giời…!. Lão Tôn bỗng dưng kêu lên một tiếng thất thanh, vội túm chặt Ku, mắt dáo dác tìm một bụi cây, mồm la bai bải. Chúng mày đâu. Chỉ cho tao cái chỗ xả mau. Một thằng cầm gậy điện, cổ đeo cái còi lủng lẳng… vung gậy chỉ trỏ một hồi. Lão Tôn luống cuống lách qua cánh của có chữ WC mất hút. Sau một hồi được xả xúp bắp, nghe phía bụng dưới có phần… nhè nhẹ. Vừa lách mình ra khỏi khe cửa vội kêu lên. Bà mịa nó, nước đái bọn này còn khó ngửi hơn cả nước đái khỉ. Nghĩ vậy bèn trổ phép đằng vân, lộn một phát là tới âm phủ, quát. Này… cái thằng vua tên là Hùng kia. Cớ sao mày đã “hùng” mà lại không “thiêng” vậy chớ.

Gã tên Hùng quỳ mọp thưa: Dạ con tên là Hùng, đã từng có thời làm vua nước này. Nhưng đã mấy chục năm qua, chúng nó hè nhau luyện một loại võ công có tên “Ma-Le” nên giang sơn gấm vóc nhà chúng con mới bê sê lết, chẳng sủi tăm được tí nào. Càng luyện càng thấy thụt lùi so với hàng xóm cả mấy chục năm… Dạ thưa.

Thưa gì…

Dạ thưa Lão Tôn. Chúng con bị lừa rồi ạ.

Lão Tôn nghe nói đến cái tên “Ma-Le” kia thì có hơi giật mình tỏ vẻ… sợ, mặt mũi chợt vàng khè, miệng thều thào: Mịa… Chúng mày vô phúc rồi con ạ. Cái thứ võ công đó khác đéo gì cái con vi rút H7N9 mất dạy kia đâu. Nói xong, Lão Tôn vận đằng vân, lộn cái đã chạy xa tới 3.600 dặm, mới dám thở hắt ra… Địt mẹ nhà chúng nó. Cái “Hát” với cái “en- nờ” chó gì đó mình đọc trên mạng thấy bảo chết người nhanh lắm. Mình vốn xuất thân từ Hoa Quả Sơn cũng là từ mặt đất chớ bộ. Nay tuy đã làm Thánh trên trời, nhưng dù mang lốt nọ lốt kia cũng một lần da đến thịt thôi. Vả lại… mấy năm nay cái dịch “hát” với “en nờ” độc địa ma quái này đều có xuất xứ từ bọn Tàu khựa mà ra. Bọn này thì cả thế giới nó đều ghê tởm. Chúng nó đang hè nhau tìm mọi cách tẩy chay. Nói dại lỡ dính cái của nợ này vào là chết cả nhà trời luôn. Lão chõ mồm xuống phía dưới quát lớn: Thôi tao phán câu này cho nó… vuông. Cái chế độ của chúng mày thối lắm rồi. Thôi thì chúng mày cứ tự sinh tự diệt đi. Có câu: “chết trẻ khỏe ma”. Chúng mày chết nhanh đi cho dân nó được nhờ…

Sao Lão Tôn lại rủa chúng con thậm tệ thế chứ.

Mày có nhớ câu: “một nghìn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm đô hộ giặc Tây” không?. Nếu mà không nhớ cái đó thì chúng mày chỉ đáng làm được kiếp chó thôi. Tao ở trên giời cũng nghe rất nhiều chuyện xấu xa tệ hại của chúng mày rồi. Đã đến lúc giời đất cũng không tha cho cái lũ ăn cướp chúng mày nữa đâu. Mau bảo nhau mà lặn đi cho nước nó trong. Chứ cứ dùng dằng mãi thế nó bốc mùi thối quá rồi đấy…!?

Không có nhận xét nào: