Truyện của Lão Hồ Đồ.
BỘ GIÁO VÀ… RỤC
Có thằng chắt họ bên nhà vợ về chơi. Nó vốn gọi Lão là cụ cố. Tức nó
nhằm đời thứ tư tính từ thời vợ Lão trở đi. Nghe bảo có một đoàn đông lắm, tới cả
mấy chục chiếc xe xịn đỗ kín luôn đoạn đường từ tỉnh lộ vào tận… làng lộ. Hàng
chục thằng mặt mày bặm trợn, tay chân cổ cánh xăm đen xì toàn hình thù cổ quái
xếp hàng ngay ngắn hai bên đường. Mặt mũi nhâng nháo, bặm trợn, các loại gân
guốc nổi lên cuồn cuộn. Một đám thiếu nữ váy áo sặc sỡ, tay bưng mâm đỏ, tráp
đỏ, trùm vải đỏ… trịnh trọng tiến về đình làng. Các quan chức làng xã ra đón
rước từ quan lộ tháp tùng theo vào, vẻ mặt huyênh hoang, bước líu ríu theo sau
các quan trên gồm chủ tịch, bí thư, tùy tòng cấp huyện cấp tỉnh. Đám quan trên
quan dưới ào ào như xôi “tiền hô hậu ủng”… Ôi, vinh dự quá, vĩ đại quá, sung
sướng quá đi…!. Đám trẻ con trong làng mình trần trùng trục, đánh mỗi cái quần
đùi bạc phếch, lưng đen nhẻm mốc thếch, giơ cả xương sườn lẫn xương sống… nhộn
nhạo chạy theo đám rước. Khiến đám quan chức từ làng đến huyện, tỉnh hết thảy
đều… hoa cả mắt.
Nghe ồn ào, Lão lò dò ra coi. Thấy đám đông túa ra đầy đường, tay
cầm cờ tổ cuốc vẫy lia lịa, mồm cười như… Pháp cho tiền. Lão chép miệng. Mấy
chục năm mới có một thằng “vinh quy”. Cả tỉnh, cả xã, cả huyện không vênh vang
hớn hở mới là lạ. Mịa… vinh dự đến thế kia mà. Các con cháu chắt ông thành
hoàng nào dám… ngó lơ?. Thằng chắt dẫn đầu đoàn vào đình làng, cúi rạp trước
tượng thành hoàng lậy như bổ củi, miệng lảm nhảm khấn vái cái gì đó chả ai nghe
rõ. (Phải rồi, thành hoàng là người tiên
cảnh mới nghe mới hiểu được nó khấn cái gì. Chớ cái thứ người trần mắt thịt thì
chỉ như đàn khảy tai trâu thôi). Lão nghĩ. Người ta kinh doanh… ý lộn. Kinh quy…
Ý lại lộn nữa. Là “vinh quy bái tổ”. Mấy ai ra làm được cái chức quan nhớn
triều đình. Nay về quê cũng mong muốn được nở mặt nở mũi, cũng phải cho nó ra
trò phát, bộ xúm xó thì coi sao được chớ…?
Khoảng gần sáu giờ chiều. Trời mùa hạ nóng ran, Lão bật quạt hết
tốc lực vẫn thấy mồ hôi chảy dài dọc theo sống lưng. Bèn lột áo vắt vai ngồi
nhậu. Sáng nay bà bác sỹ ra chợ mua được con cá chép. Bả thở dài bảo… Mấy con
bán cá rao hàng hay hơn cả quảng cáo trên ti vi. Mua đi mua đi bà ơi. Cá chép
sông ngon lắm (Địt mẹ… chép sông là ông chép ao). Nhìn bà phúc hậu thế, con đảm
bảo cân đúng (cân đúng của chúng nó thì 1kg được 9 lạng là cùng). Bà bác sỹ
chọn lựa mãi mới mua được con chép chừng 1kg. Mang sang mấy cái cân bên hàng
khác cân thử thấy vưỡn y chang, mới yên tâm trả tiền rồi mang về. Lão nghĩ:
Mịa... chỉ có hai cái thân già mà chơi con chép 1 kg. Báo hại Lão cả tuần nhậu một
thứ đó thì chán phè rồi … Bỗng ngoài cổng rộ lên éo éo:
Dạ thưa bà cụ cố ăn cơm chưa ạ.
Hả… thằng nào đấy. Nói rồi vội lon ton ra cổng. À… thì ra là thằng
chắt đấy hả. Cụ cố nhà mày đang uống rượu…
Lão ngửng đầu lên hiêng hiếng đôi mắt kèm nhem nhủ thầm: Chi zợi…?
Bỗng thấy một con nhóc xinh ơi là xinh, trẻ ơi là trẻ, miệng cười
cười bưng vào một khay tròn màu đỏ, bên trên có một cái gì khum khum, được phủ
tấm vải màu đỏ chói mắt. Thằng chắt khệ nệ đón lấy, kính cẩn trao cho bà bác
sỹ. Lão đưa chén lên môi hớp một phát, vẻ mặt trầm ngâm, giả đò… phớt lờ.
Chắt chào cụ cố ạ…!?
Đứa nào thế?
Bà bác sỹ đỡ nhời: Có thằng chắt nó đến chào ông. Vừa nói bả vừa
nắm tay một thằng béo múp, trán hói, mặc com le đen, ca ra vát đỏ chói, láng
cóng từ đầu đến chân nói: Ông coi đi. Đố ông biết nó là đứa nào đây nhá.
Lão hé măt nhìn rồi phán: Chả biết là thằng chó nào sất.
Tiếng bà bác sỹ khe khẽ: Chắt mày thông cảm. Cụ nhà chắt bây giờ
thành… đại nát mất rồi. Cứ chơi nửa lít là cười hơ hớ, trò chuyện như pháo ran.
Chơi một lít là đòi đi buôn cái giống gì gọi là “nhãn lai… dừa” chi đó. Chả là
hồi xưa, có bác tổng chỉ đạo “trồng cây gì, nuôi con gì”. Thế là từ hồi đó, ổng
đâm ra trí tuệ lộn xộn. Ổng phán rằng: “Cái thứ lớp ba trường làng thì biết nuôi
con đéo gì chớ. Có mà nuôi con Kave, trồng cây Anh Túc luôn đi. Hù… Đấy chắt
coi. Hễ cứ nhậu vào là nói năng lảm nhảm không có hàng lối gì sất. Có bữa ổng
còn xưng xưng phán: “Bà là đảng viên thì nằm xa tôi ra kẻo bị lây cái vía bọn
phản động…”. Đấy chắt coi, cái thứ nát rượu thì ai thèm chấp nhời đâu chớ. Thôi
mày vào uống với ổng vài chén. Rồi lựa lời mà khuyên ổng mấy câu cho cụ nhờ.
Chớ mấy hồi... ổng phản động lắm.
Dạ thưa cụ cố. Chắt cụ từ thủ đô mới về. Nghe bảo hồi này cụ cố
cũng yếu rồi, không như hồi xưa. Nên tới chào cụ, nhân tiện kính cụ một chén ạ.
Ta biết. Mày làm quan chức, quen chơi toàn rượu tây. Chúng mày uống
mà có tay vịn khi phê cũng còn có chỗ mà đổ cái phê đi. Chứ chơi nhằm cái thứ
nút lá chuối quê mình thì có ngày… ngã ngựa đó con.
Dạ… Chắt xin cám ơn cụ cố chỉ dạy ạ.
Bố tao sống dậy cũng không có dám… chỉ dạy mày đâu. Ta biết mày vừa
lên chức bộ trưởng. Mày về quê vinh quy bái tổ. Vậy là vinh dự cho làng quê
nghèo khổ ta quá rồi. Quê ta vốn tự hào có truyền thống nhiều người ra làm quan
giúp nước. Rất nhiều người làm quan thanh liêm, cũng lắm kẻ thoái hóa biến chất
thành “cả một bầy sâu”, thành bọn giòi bọ chuyên ăn… bẩn cả máu, cả mồ hôi nước
mắt của dân của nước mà chả biết ngượng. Ừa… Thế mày làm bộ trưởng bộ gì vậy
chứ hử.
Dạ thưa cụ cố. Chắt cụ làm bộ trưởng bộ giáo dục ạ. Bộ của chắt lấy
mục tiêu “trăm năm trồng người” theo gương bác… Hồ Cẩm Đào vĩ đại đấy ạ.
Ừa… ta nhớ rồi. Vậy là mày làm tới chức bộ trưởng bộ giáo dục rồi
đấy.
Dạ đúng vậy ạ. Chắt cụ đã mang lại niềm vinh dự cho tỉnh ta, huyện
ta, xã ta và cả dòng họ ta nữa đấy ạ…!?
Ừa… tốt quá… tốt quá… Mới rồi ta có nghe một thằng nhóc nó lên cái
“giú tù bi” nó hùng biện cái chó gì đó về ngành của mày. Ta nghe nó nói toàn
chuyện lạ hoắc. Nhưng nghe xong thì thấy hơi… hú hồn. Bộ nó không biết chắt của
ta đang làm bộ trưởng cái bộ giáo đó sao chớ.
Dạ thưa cụ cố. Mấy thằng nhóc đó nói liên thiên láo lếu thế… ai
thèm đếm xỉa làm gì chứ.
Nhưng nghe thấy nhiều vấn đề nó nói ra, ta cũng có quan tâm. Tỷ dụ
như…
Dạ thưa cụ cố. Cái đám “dân trí thấp” bây giờ bị… điên hết cả rồi
đấy ạ. Cháu nghĩ gom chúng nó lại, tống thẳng vào Châu Quỳ luôn được rồi. Cụ cố
là bề trên. Cụ chớ có nghe chúng nó tuyên truyền phản động ạ…!?.
Ừa… Nhưng ta hỏi mày “con người mới XHCN” là cái thứ quái quỷ gì
chứ hử. Gần “trăm năm trồng người” mà thành quả bây giờ đám quan chức từ trên
xuống dưới thành “một bầy sâu, bọn thoái hóa biến chất”... Còn dân chúng thì
mày bảo bọn “dân trí thấp”, bọn phản động đòi tống vào Trâu Quỳ… Vậy chúng mày
đào tạo ra cái giống gì vậy hử?
Dạ thưa cụ cố. Cụ về hưu cả chục năm, lại già quá rồi thì nên “vui
thú điền viên” đi cho nó lành. Cụ quan tâm vụ đó làm gì cho nó nhức đầu ra cụ
ơi.
Thằng này láo. Mày dám…
Dạ thưa cụ cố, chắt đâu có dám ạ.
Này ta bảo. Mày làm bộ trưởng bộ giáo dục nước nhà. Mấy chục năm
chúng mày đẻ ra đủ các loại cải cách. Chúng mày biến bao thế hệ con cháu ta
thành vật thí nghiệm. Thế cái thằng nhóc đó nó bảo “cần ngay một nền giáo dục
khai phóng” là sao. Mới đầu ta nghe lộn là… giải phóng. Thôi thì khai hay giải
gì thì cũng là chúng nó cần chúng mày hãy… buông tay ra. Giải phóng thì xét về
ngôn từ ta cứ nghe hoài rồi cũng quen đi nên có vẻ dễ hiểu hơn cái khai phóng. Nhưng
giải phóng hay khai phóng thì cũng đều là cần… “buông tay” ra để nền giáo dục
nước nhà được giải thoát. Bộ thế không đúng sao…!?
Dạ thưa cụ cố. Chắt hoàn toàn hiểu rõ ý của cụ cố đó ạ.
Mày làm bộ trưởng bộ giáo dục. Đã biết rõ mà sao không làm cho nó
tốt hơn đi.
Dạ nhưng… chắt được chỉ đạo phải làm thế ạ.
Ta biết. Mấy thằng chúng bay chỉ là làm theo chỉ đạo thôi. Nhưng ai
cũng biết. Nền chính trị nào thì đẻ ra cái nền giáo dục ấy. Nó sản xuất ra cái
sản phẩm mà nền chính trị đó yêu cầu và được nó chấp nhận. Dù cho đó chỉ là một
nền giáo dục giả cầy lạc hậu. Thằng nhóc đó nó hùng biện hơn một giờ đồng hồ.
Không phải điều gì nó nêu ra cũng đúng. Nhưng ai cũng phải thừa nhận thằng nhóc
đó thật sự dũng cảm. Nó dám bóc ra một sự thật đau đớn… Không lẽ chúng mày đang
làm một “nền giáo dục nô lệ” là thật sao?
Dạ thưa cụ cố. Cháu chỉ là… “kẻ thừa hành”. Dưới sự lãnh đạo toàn
diện tuyệt đối, thì ai ai cũng phải nghiêm chỉnh chấp hành nghị quyết thôi ạ…!”
Ừa… mày nói thế ta hiểu là mày thật lòng rồi. Nếu muốn cải tổ nền
giáo dục “nộ lệ” để xây dựng nền giáo dục tiên tiến theo kịp các nước trong khu
vực và thế giới, thì không thể chơi mãi cái trò “cải cách” kia được. Trò đó chỉ
là trò chơi chính trị, một thứ trò bịp bợm mà thôi. Muốn có một nền giáo dục
tiên tiến phải thay đổi từ cái gốc. Đó là phải thay đổi cái “chế độ chính trị”
cơ chắt ạ. Cứ hô hào cải cách kiểu lừa bịp thế mãi thì chả ai còn tin nữa đâu.
Dạ thưa cụ cố. Cụ bây giờ ngồi một chỗ, lại nhậu tối ngày thế. Sao
cụ cứ bóc tẩy chắt cụ như vậy hở trời…?
Ừa thôi. Hôm nay mày vinh quy bái tổ, mày tự hào, mày vĩ đại rồi.
Nhưng ta nói thẳng cho mày biết. Cái nền giáo dục mà chúng mày luôn mồm cổ xúy,
tự khen hay, tự nói tốt bao năm nay ai cũng hiểu nó chẳng tốt đẹp gì cả. Cần
phải thay nó bằng một cái khác tốt hơn. Đó là xu thế lịch sử. Kẻ nào cản trở
bánh xe lịch sử sẽ bị đào thải. Hồi tao đi lính. Chính trị viên của tao vẫn bảo
thế. Mày rõ chửa?
Dạ… đề nghị cụ cố đừng có phát ngôn theo kiểu bọn “thế lực thù địch”,
bọn phản động như thế. Cháu không thể chấp nhận nói khác ý, khác quan điểm chỉ đạo
đâu nhá. Cụ… cụ… đừng có!?
Ta biết. Nhưng mày nói thế thì hóa ra cái thằng nhóc “lười học” kia
nó hùng biện là… đúng sao.
Thưa cụ cố. Chẳng cần biết đúng hay sai. Những phát ngôn không
trùng với chỉ đạo của trên thì đều là… phản động hết. Một thằng nhóc lớp 12 làm
sao có đủ tri thức làm được bài nói tuyệt vời đến thế chứ. Chắc chắn có kẻ tiếp
tay, đồng lõa, bảo kê… Rồi sẽ có ngày tóm cổ cả lũ chúng nó tống vào tù hết cho
coi.
Bộ nó nói sai sao?
Dạ, nó không sai. Hơn nữa nó còn rất đúng, rất tiến bộ nữa ấy chớ.
Mày làm bộ trưởng giáo dục. Đã thấy đúng thì mày phải có hành động
tích cực để cải tạo nền giáo dục nước nhà sao cho tiến bộ, văn minh. Ít nhất
cũng sánh vai được với các nước trong khu vực chớ. Cứ tậm tịt thế này mãi thì
có nói hay nói tốt thì chó nó cũng chẳng tin nữa đâu?
Dạ thưa cụ cố. Chế độ chính trị của ta công nhận cái thứ bằng cấp
rởm đó thì đám quan chức các cấp kia nó mới đua nhau đi… mua bằng được chớ.
Ua… ta quên chưa hỏi. Thế cái bằng TS ngoại của mày học ở đâu.
Dạ thưa cụ cố. Chắt có học gì đâu. Cái bằng TS đó là chắt cụ phải
mất 17 ngàn đô mới mua được chứ bộ…?
Lão Đồ bỗng giật mình. Hóa ra cái thằng Nhân ngày trước nó cũng có
tâm có tầm với nên giáo dục nước nhà. Nó chỉ mần cái chức bộ trưởng cái bộ của
chúng mày vài năm. Nó đã phát động phong trào trung thực công bằng phát là thấy
ngay cái nền giáo dục của chúng mày nó tệ đến mức nào. Thật ra nó biết rõ cái
thứ giáo dục của chúng mày chỉ là đồ đểu. Nó muốn cải tổ, nó muốn… Nhưng giờ nó
được phái đi làm cái vụ vỗ về, cái vụ xã giao chuyên nói lời hay ý đẹp theo chỉ
đạo. Chấp nhận cảnh “chó nằm gầm trạn” mà thôi. Từ một thằng có tri thức, có
tâm có tầm với nền giáo dục nước nhà. Chỉ vì cái nghị quyết chó kia bỗng biến
thành một thằng vô học. Suốt ngày đi phát ngôn này kia kia nọ theo chỉ đạo. Ta
thấy thằng đó nó có tài thật. Nhưng dưới cái nghị quyết của chúng mày thì nó dù
có đầy mình chữ nghĩa cũng phải chấp nhận làm chó mà thôi. Nên cũng có thương
nó vài phần rồi.
Địt mẹ nó. Thì ra bọn này nó “giáo” xong cái rồi lại… “rục” luôn hả?.
Chết mẹ đám con cháu chắt chút chít ta rồi. “Chết mẹ cái đất nước này rồi”. (Mượn câu chú Tư phát cho nó… máu)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét