Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Số 53-2013: Chém gió cúi từng.


CÓ… TRỜI CỨU.

Có tiếng kêu oai oái ngoài cổng, giọng thảm thiết. Lão ơi cứu em…!?

Lão lật đật mở cửa, thì ra là thằng em kọc chèo. Tay phải nó nắm chặt bàn tay trái, máu chảy lễ loại. Mồm xưng vếu. Lão hoảng hốt hỏi: Tại sao… tại sao…???

Dạ em báo cáo bác. Hơn 60 năm qua em tận tâm tận lực em trung thành tuyết đối, em cúc cung tận tụy, em chấp hành nghiêm chỉnh nghị quyết. Mỗi đêm em đá hai hiệp, mỗi tuần em đá thêm hai hiệp phụ. Mà giờ… hu hu hu. Gã rên rỉ: Ôi em đau quá… Ờ… hờ…!

Vậy là sao?

Đời người được mấy mươi năm. Phục vụ mãi mà có món ngon món bổ nó cướp lấy nó ăn, nó mang về nhà nó cất kĩ hết. Mình mang tiếng “liên minh công nông” cái chó gì đó thì quanh năm cứ… vêu mõm, đéo có mà ăn đầy đủ, đặng bồi hoàn sức lao động hao phí đã bỏ ra chớ đừng nói đến “dân giàu nước mạnh” với cái “công bằng dân chủ văn mình” được chớ?. Nó nói thì cái đéo gì cũng hay, cũng tốt. Nào là “của dân do dân vì dân” đâu chớ. Dân ta có câu “Ăn rồng cuốn, nói rồng leo, làm mèo mửa”, toàn tuyên truyền đểu thôi hà. Mịa… Có sức trâu cũng chẳng còn trắng đêm phục vụ chế độ được mãi chớ. Hu hu. Địt mẹ nhà nó… ua… đau… ua  đau quá. Dạ thưa Lão, giờ em… u… u … em không đá nổi hiệp phụ nữa. Hu hu hu…!?

Vậy là sao?

Lão toàn hỏi bí em. Em mới chỉ dám trốn… phí thôi mà đã bị dzậy đó.

Ua… Giờ thì tao càng hiểu rõ rồi. Đang vào thời khủng hoảng. Hàng trăm ngàn doanh nghiệp phá sản, thất nghiệp tràn lan, thuế không thu được. In tiền ra mà xài thì lạm phát. Vạn bất đắc dĩ phải bày ra kế tận thu. Tìm mọi cách tăng thuế, tăng phí, đành cướp lấy cái mà ăn đặng giữ chắc lấy cái ghế… Nhằm trúng ngày này mày trốn… phí. Hự… Mày chết là cái chắc rồi con ơi. Thôi… Mày chấp nhận thương đau đi. Tiện đây, tao cho mày bình “A ma công” xịn. Mày chịu khó mày… tu luyện đi rồi phục vụ nó cho chu đáo. Mịa hơn sáu mươi năm chớ sáu trăm năm mà dưới tay nó thì đời mày chẳng thể ngóc cổ lên nổi đâu. Bản chất chế độ nó thế. Nó mà hay mà tốt thật thì đất nước này đâu có xếp vào tốp cuối bảng của thế giới như thế chứ. Mày vẫn còn may đó. Nó mà điên lên nó xẻo luôn cái đó là mày… tàn đời luôn đó con…!. Có mà trời cứu...!?



Thằng chú ôm bình gựu quý lủi ra cửa, quay lại nhìn Lão hạ giọng vẻ thương xót: Trời đất này ở đéo đâu chả thế. Lão cũng lo cái thân mình đi là vừa… Hu hu hu!?.


Không có nhận xét nào: