Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

Số 56-2013: Truyện kiếm hiệp Tàu Khựa.


CHÚNG MÀY CỨ DỜ HỒN ĐẤY…!?

Lão Đồ chơi hết một lít, còn rót thêm một ly cối ở cái bình bên cạnh, mắt đắm đuối ngắm nhìn phần tinh chất trong vắt lấp lánh trước mặt, nghĩ: Ua… Rượu gì thì rượu. Chơi một lít mà chưa say thì vưỡn chơi tiếp. Sợ chó gì bố con thằng nào chớ… hự… chơi… tiếp luôn… ậc. Bỗng nghe phía ngoài có tiếng chân người rầm rập. Tiếng thằng cu tí nhà bên oang oang. Chúng mày ơi… địt mẹ nó… hả… địt mẹ… nhiều sai nha quá… Mấy thằng nhỏ cùng đồng thanh hô vang: Ua… cái lồn gì mà nhiều sai nha thế kia, bộ định phá làng phá xóm sao chớ… Hờ… hờ…!.

Một đám đông sai nha roi điện súng ống khiên giáp chỉnh tề, ào ào như sôi tràn vào. Bỗng Bà bác sỹ khoa sản quát: Đây là “phủ” của ta. Đứa nào dám… Bỗng nghe tiếng nàng nhỏ dần… Lão chợt tỉnh cơn say hé mắt nhìn sang. Dạ… muội kính chào đại sư huynh giá lâm.

Một giọng khề khà cất lên nghe như tiếng mèo hen ậc ậc… Muội chớ đa lễ… Hè…!. Lão lại hé mắt phát nữa, thấy một gã “bụng to trán hói giọng nói khề khà” (đéo biết là con gì) đang vung tay chỉ trỏ lung tung. Miệng quát oang oang. Tiểu sư muội chớ có cản trở.  Ta vâng lệnh sư phụ đến bắt bọn phản động về trị tội.

Dạ thưa đại sư huynh. Gã là phu quân của muội, bao năm chỉ biết toan lo nghèo khó, làm ăn buôn bán đặng nuôi gia đình. Lo cho mấy đứa hài nhi được cơm no áo ấm. Đặng có đủ sức khỏe chuyên tâm học sách thánh hiền, kiếm cơ hội được làm người tử tế. Gã chưa bao giờ dám trái ý tiểu muội, thì làm sao phản động được chớ.

Nhà ngươi khỏi phải bào chữa cho gã. Đất nước này là của sư phụ. Sư phụ bảo phải là phải, bảo trái là trái. Có biết bao nhiêu là luật ra đấy. Nhưng luật gì thì cũng không được trái ý sư phụ. Muội biết không. Nước ta có tới hơn 14 vị sư phụ. Tại hội nghị 7 vừa rồi định cử thêm mấy vị sư phụ nữa, đặng chia bôi cho nó đều. 


Vừa rồi có mấy đứa SV bị bọn phản động xúi giục, dám cắt ngón tay lấy máu viết lên một tấm vải trắng dòng chữ… quái dị. Bọn chúng đã bị quy tội “tuyên truyền chống phá”, bị trừng trị thẳng tay. Bấy lâu nay thằng phu quân nhà muội cũng có lần… nói cạnh khóe nghe ra có vài điều trái ý sư phụ. Nên nhân cơ hội này quét sạch tận gốc luôn thể. Sư phụ từng dạy: “Giết nhầm còn hơn bỏ xót”. Muội nhớ không?.

Vậy là sao?. Ai sống trên đời cũng có gia đình cả. Gia đình chính là những hạt nhân của xã hội. Phá cái hạt nhân này thì làm gì còn xã hội nữa chớ.

Ta chỉ là kẻ thừa hành. Ta vâng lệnh sư phụ trảm bọn phản động thôi.

Phu quân muội mắc tội phản động bao giờ chớ?

Ha ha ha…

Đại sư huynh cười ha ha ha là ý làm sao. Cười thế nghe nó… đểu lắm đó.

Là tại muội ngu quá, chẳng hiểu chính trị là gì sất. Ta biết chồng muội xưa giờ là người trung thực tử tế, suốt đời chỉ toan lo nghèo khó, thờ vợ nuôi con… Nhưng triều đình ta vốn không bao giờ nghe lời nói thật hết. Thằng chả dám nói thật là… phạm húy đó, rõ chửa.

Dạ thưa đại sư huynh, vậy là sao chớ. Đất nước ta vốn “nghìn năm đô hộ giặc Tàu”. Mối thù giặc Tàu đã ăn vào máu của mỗi người dân ta. Đến trẻ con nó cũng không quên được.

Nhưng cái này là trái với chỉ đạo của sư phụ. Bay đâu. Bắt ngay thằng phản động nhà này cho ta.

Dạ thưa đại sư huynh. Đây là toàn những người ruột thịt của muội. Xưa giờ muội đều kính trọng và yêu mến. Xin…

Không xin xỏ gì hết. Đây là lệnh của sư phụ. Thiên Triều xưa giờ có công bảo vệ "môn phái MaLe" chúng ta. Bao năm nhờ Thiên Triều mà cơ đồ của sư phụ mới được bảo tồn. Mới thừa cơ vơ vét được nhiều của cải do sưu cao thuế nặng đè lên đầu lên cổ nhân dân, do bán tài nguyên đất nước. Từ khoáng sản, dầu khí đến gỗ quý rừng sâu, đến cả gạo muối là thứ tối thiểu nuôi sống dân tộc Việt ta cũng không chừa. Cái gì bán được là bán hết… Bây giờ chẳng còn gì để bán nữa rồi. Kinh tế nước nhà đang lâm vào cơn nguy khốn cùng quẫn. Sư phụ đã hết cách. Nghe bảo thiên triều hứa sẽ ra tay cứu vớt. Đổi lại, mấy đứa có ý đồ chống lại Thiên Triều đều phải bị bắt, bị quy tội “chống phá”, bị tống tù mọt gông hết. Thằng Hồ Đồ kia dám gọi Thiên Triều là bọn… Tàu Khựa. Vậy là đã phạm húy rồi, ta cũng bắt luôn. Không đứa nào trong cái đất nước này được có ý chống lại Thiên Triều hết. Lệnh của Thiên Triều. Ba đời nhà sư phụ cũng chẳng dám trái với ý chỉ. Thôi ngươi mau cúi đầu quy phục thiên triều luôn cho rồi…

Không được. Bà bác sỹ khoa sản cất tiếng lanh lảnh. Đây là gia đình của muội. Muốn gì thì muốn, muội cũng phải bảo vệ. Gã tuy có Hồ Đồ thật. Nhưng gã thật sự trung thành với muội. Hồi trẻ tuy gã có tính ngông cuồng. Lại thêm máu dâm dê nên có yêu đương tùm lum, gởi gấm tình cảm tứ tung. Nhưng gã vẫn là chồng iu quý của muội. Muội không thể…

Gã đại sư huynh quát: Bay đâu. Băt thằng già tên là Hồ Đồ về trị tội… Có mấy tiếng dạ ran. Bỗng bà bác sỹ khoa sản quát: Dừng tay… Mấy thằng sai nha ngu dốt kia. Dám đụng đến phu quân ta thì đừng có trách ta nặng tay nha. Ta nói cho chúng bay biết. Cứ thử động chân động tay cái coi. Tao phanh luôn cả… tử cung lẫn dạ con ra hết đó nha…!?

Đám sai nha bỗng chùn lại một đống, thằng nọ nhìn thằng kia, mắt dáo dác ngó quanh. Đại sư huynh vừa lên giọng định quát lớn… Bỗng thấy con dao mổ sáng quắc lấp lánh trước… đùi. Gã vội nhảy khỏi kiệu, thoắt cái đã biến khỏi hiện trường. Tới ngoài chục trượng mới vội đưa tay sờ ku thảng thốt: Mẹ nó… may quá mình tránh kịp. Sư phụ mà có ở đây nó cũng thiến luôn chớ bộ. Đụng đến phu quân cái con chuyên chơi dao mổ này là đụng đến dân tộc, đến niềm tự hào nghìn năm chống giặc Tàu, trăm năm chống giặc Tây. Gã ôm ku lẩn nhanh vào bụi rậm. Vẫn còn nghe tiếng sư muội lanh lảnh vọng đến. Dân tộc này nhiều thế hệ tổ tiên có công dựng nước giữ nước. Bộ chỉ có mấy thằng mày mới có công sao mà cứ tự kể công với dân tộc mãi vậy chớ?. Chúng mày ngấm ngầm đem bán đất liền biển đảo cho bọn Tàu Khựa. Bộ chúng tao mù hay sao mà không nhìn thấy chứ hử.

Nàng hớp một ngụm nước mát rồi dõng dạc: Ta tuy cùng môn phái với sư huynh. Nhưng đừng có ép ta quá. Ta dù phận nữ nhi, nhưng vốn mang trong mình dòng máu bất khuất của Bà Trưng Bà Triệu. Chúng mày thờ giặc Tàu làm thày thì chúng mày thành giặc rồi. Dân tộc này sẽ không tha cho chúng mày đâu. Bất cứ kẻ nào cắt đất, cắt biển dâng cho giặc Tàu đều mang tội bán nước hết. Tội này đáng tru di chín đời đó, rõ chửa. Chúng mày cứ… dờ hồn đấy?


Không có nhận xét nào: