Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Số 54-2013: Truyện kiểu... "mì ăn liền"



GIAI ĐOẠN CUỐI

Anh tổng thều thào. Bàn tay run vẫy khẽ nắm tay nàng: Em ơi… Anh với em từng chung lưng đấu cật, thắm tình đồng chí gần trăm năm nay, tình nghĩa mặn nồng. Anh biết em… Hụ hụ hụ…!

Anh đừng nói nhiều làm gì. Anh thấy trong người thế nào?

Anh… ự… anh… Anh mệt lắm.

Em biết rồi. Bao năm tình nghĩa vợ chồng. Chẳng qua cũng bắt nguồn từ cái tình đồng chí vĩ đại thôi mà.

Em nói đúng. Nhưng anh giờ…

Em nghe nói, trình độ của “đại ca Nin” thâm hậu lắm. Để em điện thoại hỏi coi. Đại ca chắc chắn sẽ có cách mà. Anh khỏi lo đi…!

Anh thở dài: Em ơi… em đâu có biết đại ca anh hồi đó chỉ giỏi đánh nhau thôi. Hòa bình phát là sa vào ăn chơi nhẩy múa, bị dính ngay quả bệnh lậu, bị nó hoành hành dữ dội đến tàn tệ. Khốn nạn ở chỗ hồi đó lạc hậu, thế giới chưa tìm ra thuốc kháng sinh. Đã thế còn bị đám đàn em nó ám sát. Ảnh bị thương lại bệnh nặng rề rề nên hao tổn hết nguyên khí. Bèn vội đưa đồng chí vợ trốn về vùng căn cứ địa Tai Ga đặng… dưỡng thương. Nhưng rồi đại ca cũng không qua khỏi. Thật đáng tiếc…!?. Đại ca có công chống bọn phát xít. Nhưng chỉ là giỏi đánh nhau. Đến lúc chiếm được giang sơn mới hay đám đàn em chỉ là bọn cướp không hơn không kém. Ảnh bèn ra cái gọi là “Chính sách kinh tế mới” đặng tìm cách cứu vãn cơ đồ. Ai biết đâu, chỉ vì tranh đoạt quyền lực mà ảnh bị chính đồng chí mình ám hại, đành chết tức tưởi vậy đó…

Nhưng đó là chuyện cũ rồi. Anh giờ đang làm tổng bí. Cầm đầu cả mười mấy ông vua trong cái “bộ chăn trâu”. Anh đâu có hèn chớ.

Em… hụ hụ hụ… Em đừng có… to mỏ. Anh đâu có hèn… Mấy mươi năm qua tu luyện võ công bí truyền do cha già dạy dỗ. Anh võ công cùng mình thì biết sợ là gì đâu. Cứ nghĩ, anh em đồng chí từng ấy năm quây quần ấm cúng, môi hở răng lạnh, tiền hô hậu ủng thì đã trở… thành vách sắt, đã vững vàng muôn năm rồi. Chỉ việc ngồi đấy mà hưởng phú quý vinh hoa... Ai ngờ…!?

Ngờ gì hở anh?

Anh đâu có ngờ... Mãi gần đây anh mới biết mình đã bị chúng ám hại, thành tẩu hỏa nhập ma. Thì ra cái bí kíp võ công “Ma-Le-Mao” kia chỉ là đồ rởm.

Hả anh trúng độc rồi hả. Đứa nào… đứa nào dám… Nàng lắp bắp: Để em… để em…!?. Bộ là anh bị các đồng chí hạ độc sao?

Không phải.

Hở… thế là cái thứ chó gì mà hạ độc được anh chớ…?.

Đ… mẹ nó… Thế mới đau chớ!

Hả… vậy là sao?

Là tại anh. Anh tổng thở hào hển… Em ơi. Bệnh ung thư của anh đã đi vào tim óc, đã đến thời kì cuối mất rồi. Bao năm anh cố dùng công lực bổn môn để gắng gượng. Nhưng…?

Ối anh Đại ơi… anh đừng nói dại thế… Em sợ.

Không… anh đang nói thật. Dù rằng cái môn phái “Ma-Le Mao” kia cứ tự nhận là “đỉnh cao trí tuệ của loài người”. Nhưng đó chỉ là thủ đoạn “tuyên truyền định hướng” mà thôi. Anh… tới số  mất rồi.

Hử… anh tới đâu…

Ối giời ơi đau quá…. Đau quá?

Ối anh ơi... Chị bật khóc. Từ ngày làm vợ anh thấm thoắt đã hơn sáu mươi năm. Em vẫn tuyệt đối tin tưởng, tuyệt đối trung thành với nghị quyết. Thậm chí đi họp chi bộ, có bao nhiêu điều em biết là láo khoét mà cũng đâu có dám nói ra. Em sợ chúng nó thủ tiêu thì chết mẹ… Nhưng nhìn anh đau đớn thế này em đau lòng lắm… Hu hu hu.

Em nhớ thằng tổng bí bên Đông Âu nó phán câu: “Kẻ làm người, 20 tuổi không theo môn phái “Ma-Le-Mao” là không có trái tim” không.

Dạ, em có nghe rồi nhưng không hiểu gì cả.

Em nghe một mà chưa nghe hai. Đó mới chỉ là một nửa sự thật. Nửa sự thật vĩnh viễn chỉ là… nửa sự thật thôi. Nửa câu sau đó rằng: “Bốn mươi tuổi mà không từ bỏ giáo phái Ma-Le là người không có khối óc”. Người có khối óc là người biết tư duy, biết phải trái, biết đâu là đường sáng, sự tiến bộ mà đi theo. Cứ ôm khư khư cái quyền, để rồi nay biến thành “cả một bầy sâu’ chuyên đục khoét phá hoại đất nước. Anh với em cả đời có chịu học hành đâu mà có tri thức. Chỉ nghe bí thơ chỉ đạo là răm rắp chấp hành. Biết sai cũng không dám nói. Coi bộ em với anh bị vướng vào nỗi sợ vĩ đại rồi. Mình theo lý tưởng, minh chấp hành nghiêm nghị quyết… mà vẫn còn sợ thế. Đám bần dân kia còn sợ đến mức nào chớ?

Anh lầm rồi. Chỉ những thằng ngu mới không sợ chết, mới ôm bom ba càng liều chết cho chúng ta thôi… Anh giờ đã vào thời dĩ vãng. Anh cố chịu đựng cái chủ nghĩa Ma-Le tới giờ cũng là đã hết sức rồi. Nay bệnh anh nặng thế này, chắc không qua khỏi 2014 đâu. Em cũng liệu mà lo lấy thân thôi. Chắc là anh đã nhìn thấy mả của các cụ “Ma-Le-Mao” lấp ló phía trước kia rồi. Nhưng mình đâu dễ xuôi tay vậy. Em chợt nhớ tới bên bác Cả Lọa. Có câu còn nước còn tát, cầu cứu bác ý phát may còn cứu vãn được chăng.

Em  lầm… Bác ý cũng đang… thở hắt ra như anh thôi. Anh thì tới cuối của thời kì cuối. Bác ý cũng vào tới giữa của thời kì cuối. Hơn nữa bác ý bao năm chuyên lấn hàng rào sang đất nhà mình. Chỉ vì vẫn lụy cái tình đồng chí chó đó mà anh phải ngậm miệng ăn tiền bấy lâu. Tin bác ấy là toi cả giang sơn cha ông để lại về tay bác ý rồi. Trước đây nghe Thánh dạy: “Dễ trăm lần không dân cũng chịu. Khó trăm lần dân liệu cũng xong”. Vậy mà bao năm ngồi lên đầu dân tộc, cứ ngỡ mình bất khả xâm phạm. Đến nỗi… nay trở thành kẻ thù của dân tộc. Bác Cả Lọa bao năm đi ngược dòng văn minh nhân loại, giờ đã thành “kẻ thù của thế giới” rồi. Em ơi… Giọng anh thều thào: Anh mệt lắm. Anh sắp đi đây. Em ở lại cố duy trì cái sự nghiệp vĩ đại của anh đến 2014 nhé. Đầu năm hay cuối năm không quan trọng. Miễn là sống đến đó là chế độ ta đã thành… đồng chí minh rồi.. Anh nắm tay vợ thều thào… Anh theo cụ Các, cụ Lê, cụ Mao đây. Nói dứt lời, anh bỗng cong người thở hắt ra. Chị hốt hoảng đưa ngón tay trỏ dí vào mũi, thấy anh đã ngừng thở. Chị vội rút điện thoại, bấm vào đường dây nóng, đặng cấp tốc đưa anh vào bệnh viện Hữu Nghị. Người ta cho anh ngửi ô xy đặng… duy trì. GS-BS bảo: Anh giờ đã thành… thế giới thực vật rồi. Cứ đà này chắc anh khó đợi đến năm 2014 được đâu. Cái thứ ung thư đã… di căn như thế thì đến thánh Các, thánh Lê, thánh… giời ơi đất hỡi nào cũng đành “bó tay com” mà thôi. Chị bỗng ngửa mặt lên trời thốt kêu lên giọng bi thương: Ôi… ta thành góa phụ rồi sao. Như ta đây… Chị nghẹn ngào thổn thức. Ta từng theo các Cụ của anh ý mấy chục năm. Ta luôn được dạy bảo rằng “dọn hố xí hai ngăn cũng là nhiệm vụ các mạng giao, cũng là góp phần làm cách mạng, …”, có dám từ nan bao giờ đâu chứ…?. Chăm sóc anh ý cũng là nhiệm vụ cách mạng cơ mà, cũng là góp sức… cướp chính quyền chớ bộ. Nhưng giờ thì ta cũng thấy “lực bất tòng… muốn” mất rồi… Hu hu hu…

Anh Ba nãy giờ núp sau ngách hẻm cười đểu lẩm bẩm. Ta cũng chẳng tử tế đéo gì sất. (Anh Ba nắm chặt tay, người  gồng lên). Nhưng tao đang nắm cơ hội trong tay. Mịa… cái bọn bần dân kia rồi sẽ biết tay tao. Đủ má… chúng mày cứ chờ đấy. Ông nắm được quyền lực cái là biết ngay thôi. Đủ má nó, hỏng có lâu đâu, Cứ chống mắt lên mà nhìn đi.… Dứt lời, anh Ba phẩy tay thũng thẵng rời khỏi hiện trường…

Chị chỉ còn biết ôm xác anh khóc mãi. Chị biết. Cái lý tưởng mà anh bỏ cả đời tu luyện đã thật sự xụp đổ mất rồi. Chị chợt giật mình nhớ hồi cải cách, có bao nhiêu bà vợ địa chủ phải ăn trộm thi hài chồng đem vào hẻm núi chôn mà không dám đề bia. Thôi thì mang anh đi ngay kẻo… muộn. Đợi đến lúc chúng nó đúc tượng đài như các cụ “Ma-Le-Mao…” kia có mà nỗi nhục nghìn đời suốt kiếp, chứ báu bở gì chứ…!?. May mà mình vẫn còn tí sáng suốt, vẫn còn may chán… Hu hu hu. Dứt lời, chị ôm xác chồng, miệng hú lên một tiếng vang vọng. Vận kình lực vào đôi chân, trổ “Langbavibo”, nhằm phía núi thẳm rừng sâu, thoắt cái đã mất dạng.

Thổ địa nhìn theo lắc đầu thở dài… Thôi thì cóc chết rồi cũng phải quay đầu về núi. Chúng mày cưỡi trên đầu trên cổ dân tộc cả gần trăm năm, Tham lam tàn ác đến mức ăn hết cả lộc của con cháu tổ tiên. Bảo nhau cùng lượn nhanh đi cho thế giới nó yên bình. Cũng là… hợp lòng trời đất cả thôi… Hù…!?

...
Vĩ Thanh: Vài năm sau. Môn phái “Ma-Le-Mao” vĩnh viến biến khỏi trái đất. Mới đây có bọn khủng bố mới xuất hiện mang bí số “khungbotinhoc”. Bọn này hành động rất bạo tay. Nghe đồn chúng đã tấn công vào mạng Nhà Trắng. Gây ra một vụ nổ rất lớn. Đả thương được cả ngài minh chủ võ lâm tên là Ô Bá Mà… Nhưng sau khi điều tra, mới biết. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ của giáo chủ “Ma-Le-Mao giáo” mà thôi.


Không có nhận xét nào: