QUYẾT THEO ANH GOÓC
Thằng lái xe dìu ông vào nhà. Nó thở hổn hển bảo: Bà đỡ ông giúp
cháu với. Hôm nay sao ông nặng thế. Ông vừa dự lễ nhân dịp thành công hội nghị
bẩy. Cháu thấy ông cầm chén rượu đi chúc khắp lượt. Ông vẫn cười tươi lắm. Cặp
kính của ông cứ lóe lên nhiều lần ạ… Nhưng ông có uống đâu, cớ sao lại say được
chớ?
Ừa… cháu giúp bà đỡ ông vào phòng đi.
Bà tổng băn khoăn hỏi: Ông thấy trong người thế nào.
Tôi không sao.
Thế sao ông?
Tôi đang lo quá…!
Ông lo gì.
Lo cơ đồ Thánh giao cho mà bây giờ thấy khó mà cứu vãn nổi nữa rồi…
Bộ nó mất từ tay tôi sao chớ?
Thôi… ông nghỉ đi… Mọi việc đâu vẫn còn đó, lo gì.
Không lo mà được à. Bà nói thế bộ…?
Tôi vừa coi ti vi, thấy bảo hội nghị bẩy do ông chủ trì đã thành
công tốt đẹp. Ông có gì phải buồn chớ.
Ôi… bao năm bà theo tôi. Bà không biết là cái ti vi nó đều tuyên
truyền đểu à.
Ừa thì cứ coi như thế đi. Nhưng cớ sao…?
Tôi thất bại rồi… Vừa nói anh tổng vừa nấc lên quay mặt vào trong.
Vậy là sao chớ?. Tiếng chị tổng thảng thốt.
Không sao. Bà biết không. Đến cái phương án tôi từ chức giữa kì mà
chúng nó cũng đã tính đến. Nó đã chọn người thay… Mới hay thằng Ba nó đang lấn
lướt cả cái “bộ chăn trâu” rồi. Tôi đã ngang nhiên dùng quyền để đưa thằng Bá
vào mà nó vẫn rớt. Hóa ra…?
Ra sao?
Ai cũng trách cái thằng Nông chó kia nó ngu quá. Nó chỉ lo vơ vét,
lo hưởng thụ. Nó buông tay cho thằng Ba nó chiếm lĩnh hết. Đến lúc tôi nắm được
quyền thì thế lực của nó đã quá mạnh. Từ hội nghị bốn đến giờ đã là hội nghị
bẩy rồi mà tôi toàn thua. Hu hu hu
Ông không phải thống thiết làm gì. Tôi nhớ hồi ông lên ti vi ông
mếu máo. Khối thằng ngu nó cứ tưởng ông khóc thật. Tôi biết là ông khóc giả
theo bài của thày ông thôi, nên chả lừa được ai. Đến giờ mà ông vẫn nói thế. Bộ
ông thua là thật sao?
Thua thật rồi. Thua sát ván luôn bà ơi. Nhưng…
Nhưng gì?
Thua thì thua, tôi đâu có chịu. Đường đường mình là tổng bí. Quyền
lực còn đang nắm trong tay. Bộ cứ nói thua là thua sao. Thua thì cũng phải cho
nó hoành tráng chớ bộ.
Ông định gì?
Có thua thì cũng phải giống như que diêm
sáng lóe lên một lần mới chịu tắt chớ bộ.
Tôi chưa hiểu.
Tức là có chết thì chết, cũng phải sáng lên một lần. Tôi phải làm
một… “Goóc Ba Chốp” chớ bộ.
Ông làm thế thì cả thế giới vô sảng nó đều chửi ổng là đồ phá hoại,
là phản động, là chó má…
Ồi... cái thế giới vô sảng chết tiệt kia nó đâu còn nữa mà đòi. Tôi thì lại thấy ổng đầy phát triển sáng tạo. Ổng biết thời thế đã
đến lúc tận cùng. Thành ra ổng là người có công phá nát cái lô cốt XHCN vừa lụn
bại vừa lạc hậu kia. Ổng hiểu nó đã đến lúc phải… chết. Và bởi vậy, ổng được loài người tiến bộ tôn vinh, kính nể.
Như thế là phản bội lý tưởng rồi…
Thà là mang tiếng phản bội. Nhưng tôi làm gì còn cách nào khác được
chớ?.
Vậy là tôi hiểu ông rồi. Không ăn được thì đạp đổ chứ gì?
Bộ bà không tin chồng bà sao?
Tôi tin… tin...!?
Ừa vậy là tôi yên tâm rồi. Thằng Ba nó chó thế. Tôi còn chó hơn nó
nhiều đó. Bà biết chửa.
Bà tổng hạ giọng: Dạ em biết rồi ạ…
Ừ… hừm…!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét