Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Số 48-2013: Truyện của Lão Hồ Đồ


THÁNH TỔ

Cả Đại, mày lại ta hỏi.

Dạ thưa… Con giập đầu bái lạy Thánh Tổ. Con cầu xin…

Mày xin gì.

Dạ, con chỉ xin một lời phán của Thánh thôi ạ.

Được, ta cho mày. Dù gì mày cũng đã có tâm có chí muốn lên làm… thánh. Mày cũng muốn được nằm trong cái… bể phốt như ta chứ gì. Hị hị hị… Cứ mơ đi con…!?. Thánh phảy tay: Mày nói đi…

Dạ thưa… Con đã từng bắt tay với thằng “Tư X” để đánh thằng “Ba X”. Lúc đầu nghĩ, mình dù gì cũng trung thành cẩn cẩn với chủ nghĩa. Mình đánh thằng Ba X kia cũng là để bảo vệ chủ nghĩa thôi. Nhưng…?

Nhưng sao?

Dạ thưa Thánh Tổ. Con thừa nhận là con không đủ tầm nham hiểm đểu giả trơ trẽn như thằng Ba X. Con đã thất bại rồi ạ.

Ừa mày tên Đại Lú thì ai dám bảo mày khôn được chớ. Cái thứ “chủ nghĩa Ma-Le” kia vốn là hàng đểu. Ta hơi ngạc nhiên bởi giờ này mà mày còn tin cái của nợ đó mà thôi.

Dạ thưa Thánh. Không tin cái đó thì biết tin cái gì đây ạ. Bộ Thánh bảo con không cần cái… “chính danh” mà sống được sao?. Chúng con đã bán hết tài nguyên khoáng sản đất nước… Cũng may mà ngày trước Thánh chưa kịp đốt hết cả dãy Trường Sơn. Sau này chúng con đốn gỗ đem bán cũng vơ được mớ bộn… Nhưng giờ thì cả thế giới nó biết chúng con là đồ khôn vặt, lừa đảo. Chúng nó cho chúng con ngồi chầu rìa luôn rồi đấy ạ.

Vậy là mày vẫn chưa biết cái chủ nghĩa “Ma-Le” kia nó là cái đồ gì sao.

Dạ thưa Thánh Tổ. Con biết quá đi chứ ạ. Nhưng con cũng chỉ là người trần mắt thịt nên cũng chỉ biết… trung thành thôi ạ.

Ha ha ha… Thánh bật cười: Kẻ trung thành thời nào cũng nhiều như mản. Nhưng đó toàn là bọn ngu dốt mà hăng máu chó. Còn cái đám tự nhận là “nhân sỹ…” kia tuy đầy mình bằng cấp GS, TS, danh hiệu ưu tú… này kia kia nọ. Nhưng chúng đã lộ mặt chỉ là lũ cơ hội. Chỉ cần thấy tý lợi ích là chúng nó đào ngay cả mả tổ nhà chúng nó đem bán. Cái lãnh thổ, cái nước non dân tộc chúng coi là cái… con cặc gì đâu?. Thánh chợt thở dài… Nhưng vụ đó cũng đã xưa rồi. Ai ngu đến mức bị lừa mãi mà không mở được mắt ra chớ?.

Dạ thưa ngài Thánh: Con chưa hiểu ý của ngài ạ.

Thánh Tổ nghĩ: Kẻ ngu trung chỉ dùng được khi có chiến tranh. Những thằng đó sẵn sàng bom ba càng thí thân cùi. Làm người mà không sợ chết chỉ là bọn đại khùng. Thánh bèn phán:

Thằng kia. Nghe ta dạy đây. Cái thứ mà người ta đã thẳng tay vứt vào sọt rác của lịch sử đã mấy chục năm rồi. Chúng mày cứ đem ra xào xáo, thêm gia vị Tàu cho nó bốc mùi… rởm, rồi tuyên truyền mãi thế. Bộ… mày không biết ngượng sao?

Dạ thưa Thánh Tổ. Con biết chứ ạ. Nhưng còn cách gì hơn đâu. Cái “chính danh” đã mất. Chúng con đang cố tuyên truyền định hướng nhằm… vớt vát được tí nào hay tí đó. Miễn là...

Là gì…?

Con vẫn nghĩ. Cái thứ của rởm này vốn là do Thánh Tổ nhặt từ hải ngoại về. Con chỉ thuận theo Thánh dạy mà làm. Bộ con sai sao?

Mày không sai. Nhưng mày… lú.

Cả Đại giọng bực dọc: Thánh chửi con lú là sao chớ?

Mày lú thật rồi con ạ. Dù mày mang danh GS-TS “ngành ní nuận”… thì mày vẫn chỉ là thằng Đại Lú. Mày hãy ngậm mồm lại đi “cho nước nó trong”. Hừ…!

Thưa thánh. Con cầm đầu BCT như ngài mà nỡ chửi con thế. Bộ ngài cũng không biết ngượng sao?

Mày khỏi phải nhắc. Làm chính trị thằng nào mà biết ngượng chứ?. Nhưng nói thế thì nói chớ ta cũng ngượng quá lâu rồi. Đau nhất là chúng mày phơi tao ra mấy chục năm. Đưa tao ra làm cái bung xung, để chúng mày núp bóng, chúng mày tuyên truyền thiên hạ học tập toàn những thứ mà tao không hề có. Thằng nào có ngu vãi nó cũng đéo có tin. Mày hiểu chửa.

Đại Lú lầu bầu: Bộ Thánh Tổ nhà mình đang ỉa vào cái chủ nghĩa mà thánh mang về sao chớ?.

Bỗng Thánh Tổ sang sảng: Tao đã sai thì mày làm sao đúng được chớ… Thằng Ba đâu. Vào ta hỏi

Một gã thấp bé nghẹ cân, mặt rỗ, nhưng là rỗ… “có hàng có lối” lon ton chạy vào, chắp tay quỳ mọp, mồm tung hô sang sảng:  Thắn Tổ ngài zạng tế, zạng tế, zạng… zạng tế. Muông năm… muông năm… đại muông năm ạ…!

Thánh phán: Bình thân. Nghe báo cáo, ta thấy ý của mày cũng chưa có gì sáng sủa cả. Nhưng ít ra mày cũng là đứa khôn hơn mấy thằng Lú kia. Trong thời điểm hiện nay cũng coi như là có hơi chút… sáng tạo. Đừng để đến lúc tất cả đều đổ vỡ thì… chết hẳn. Tuy ta cũng chưa ưng cái bụng. Nhưng giờ này trông ra trông vào cũng chỉ có mày. Dù mày cũng ngu dốt, cũng tàn ác, cũng hèn hạ như mấy thằng kia. Nhưng “bó đũa chọn cột cờ”. Ta chọn ý tưởng của mày. Ráng mà mần cho tốt nghe con.

Tuân chỉ… Ba X lom khom lùi ra năm bước, khuất tấm rèm che mới quay người lui ra hẳn.

Cả Đại sửng sốt: Dạ… Con chưa đồng ý ạ.

Mày đồng hay không đồng cũng không quan trọng. Thời nay có câu “thay đổi hay là chết”. Mà bản chất của chúng bay thì không thể thay đổi được, chỉ có thể thay thế bằng cái khác mới hơn. Thằng Tư X nó có cái mới đó. Mất nước đến nơi mà cứ ca mãi cái điệp khúc “trung thành, trung hiếu”  đó thì… đã muộn lắm rồi đó con.

Cả Đại vội cụp mỏ, rên lên hư hư…

Thằng Tư đâu?

Dạ có con.

Vụ này mày tính sao…?

Dạ, bấy lâu con ngu dại đi theo thằng Đại Lú, tính nhân cơ hội “đục nước béo cò”. Nhưng nay…!?

Ta hỏi, mày tính sao?

Dạ… con… con… Tư X ngây mặt một hồi. Bỗng gã ngước mặt nhìn Thánh Tổ, ánh mắt long lanh, cao giọng: Dạ thưa Thánh Tổ. Con thấm nhuần chỉ đạo rồi ạ. Con từ nay sẽ hoàn toàn ủng hộ thằng “Ba X”. Con biết thằng Đại Lú kia nó là thằng đại ngu. Nhưng lúc nó lên làm tổng bí. Con định lợi dụng cái ghế của nó để đánh thằng Ba X nhằm… trục lợi.

Nhưng mày kém quá chớ gì.  Thôi… Nghe ta phán đây:

Thằng Đại Lú xem ra nó… lú quá mất rồi, không dùng được nữa. Nó chỉ có mỗi cái “thủ đoạn chính trị”, nhưng tri thức thì tù mù. Nó có ngồi trên ngai tổng bí thì cũng chỉ làm cản trở bánh xe lịch sử thôi. Còn mày tuy có tham vọng. Nhưng “thân bần trí đoản”, chẳng làm nên cơm cháo gì sất. Thằng Ba tuy xấu xa bẩn thỉu đê tiện, tuy tàn bạo gian hiểm, tuy ngu dốt hèn hạ… nhưng mức độ hơn hẳn mấy đứa mày. Đây chính là cái ta cần cho sự nghiệp cách mạng trăm năm ta từng theo đuổi. Thôi thì “bó đũa chọn cột cờ”. Nay ta tiến cử thăng “Ba X”. vậy chúng mày tính sao?

Cả Đại giơ tay phản đối: Thưa thánh đại. Làm như thế là phản bội lại “lý tưởng Ma Le” mà ngài mang về từ thế kỉ trước ạ.

Thánh nghĩ thầm: Mả mẹ mày. Ngu quá dạy mãi mà đéo chịu hiểu. Hừ…!?

Thằng Tư X bỗng tiến ra vòng tay giập đầu lạy ba cái. Thánh phảy tay:  Mày cần gì.

Dạ thưa Thánh. Con quyết định theo thằng Ba X ạ…

Ừa… vậy là được. Ta chuẩn y… Ngài ngửa mặt lên trời than: Đụ mạ nhà chúng nó. Cơ ngơi đã đến nước này mà đệ tử thì toàn lũ tham lam ngu dốt, lại gian hiểm xảo trá thế này thì trông đợi vào đâu nữa hở giời…

Bỗng một tiếng sấm vang dội giữa trưa hè nóng bỏng. Đã thấy Thiên Lôi xách búa rời khỏi cổng nhà trời. Thánh Tổ bật khóc: Hu hu hu.


2 nhận xét:

Đinh Công Tử. nói...

Xin Lão con tem nhé ! Nhiều lần vào nhà Lão nhưng không được ? Hình như bị chặn ?

Unknown nói...

Lão cũng biết điều đó. Tuy nhiên, với Blogspot thì vẫn vào được bình thường. Fay thì bị chặn hoàn toàn. Họ chăn rất mạnh kể cả các phần mềm giúp trèo tường nữa. Lão lập Blog chỉ để vui chơi thôi, chả chống phá gì ai. Vậy mà người ta cũng sợ. Buồn thật.