Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Số 141-2013: Lại thơ thẩn nữa rồi.

CẢM NHẬN NGÀY CỤ MẤT

Tôi là người lính từng tham gia chiến tranh.
Ngày hòa bình…
Mới được về quê Bắc.
Còn may mắn hơn hàng triệu đồng đội của mình,
Nằm ở đâu đó trên dãy Trường Sơn,
Hay những cánh rừng xa lắc.

Ngày ra quân qua mấy lần người ta kiểm duyệt…
Thành trắng tay.
Và… tôi vẫn cứ phải yêu ngất ngây
Những mỹ từ không có thật.

Ngày tôi đi thăm “Nghĩa Trang Trường Sơn”.
Thấy tim mình đau thắt.
Trên những nấm mộ xi măng có đề tên hàng hàng lớp lớp.
Và dưới đó là đất.
Người ta phải nhờ đến những nhà ngoại cảm
Để đi tìm người chết…
Nhưng họ chết ở đâu?
Nhà ngoại cảm giỏi giang, làm gì phải vào tận rừng sâu.


Tôi có một người bạn ngày còn học sinh
Anh ấy viết rằng:

“Một mình trong vắt.
Không phải rượu, không phải nước mắt” (*)
Để rồi không hiểu vì sao mấy lần suýt phải đi tù?

Cứ nghĩ sao rồi… lại sao.
Những điều tôi và hàng triệu đồng đội của tôi từng trải,
Chẳng có bút nào dám tả.
Nỗi sợ bắt đầu từ nguồn, trải mãi đến trăm năm.

Tôi thương những đồng đội của tôi ngày ấy.
Để rồi thương lấy phận mình.
Đã hiến dâng cho chiến tranh hết một thời trai trẻ.
Một quãng đời khốn khổ
Mọi thứ chỉ mất đi, đâu có gì để hãnh diện, tự hào.

Rồi tôi vẫn mỗi ngày im lặng.
Cứ phải nghe mãi những điều chẳng hề thích.
Khi hai bàn tay vẫn phải tự vày lỗ miệng của mình…

Và ở ngoài kia,
Người ta vẫn vung tay… kiên quyết:

- Một mình trong vắt…!?

- Một mình trong vắt…!?



Ghi chú: Bài thơ “Trong vắt” trong tập “Khách của núi – Phương Liên”

2 nhận xét:

Đinh Công Tử. nói...

Đến các nghĩa trang ( từ cấp huyện trở lên ), nếu đào các ngôi mộ lên mà ngôi nào cũng có cốt ( xương liệt sĩ ) thì mình sẽ đi bằng đầu ?

Unknown nói...

Ấy vậy mà người ta tổ chức hàng loạt nhưng đoàn đi "thăm lại chiến trường xưa" để quảng bá cái nghĩa trang không hồn đó. Ấy thế mà rất nhiều người, kể cả cán bộ có chức vụ đến dân đen... vẫn có rất nhiều người tin, rồi rình rang rước thùng đất về nhà, rình rang lễ lạt... Buồn thay...!?