Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Số 146-2013: TỘI TRỐN THUẾ... NGOẠI!?

Chém gió ngày 30/10…!

OBAMA DÍNH TỘI… “TRỐN THUẾ”!?

Ngài Ô vừa nộp xong thuế đợt 1, thấy hơi mệt, bèn nhắm măt liu riu đợi một giờ sau hồi sức nhằm nộp nốt đợt 2 đặng hoàn thành thuế ngày cho bà Ô!?

Bỗng nghe tiếng gõ cửa. Ngài đang mơ mơ tỉnh tỉnh vội nghiêng tai lắng nghe. Rõ ràng ba tiếng to một tiếng nhỏ, bèn cất tiếng hỏi: Chuyện gì?

Dạ… có chuyện hệ trọng ạ.

Chuyện liên quan đến ngân sách hả. Chính phủ Mỹ đóng cửa cả tuần rồi có thằng nào chết đâu. Để yên tao ngủ…

Tiếng ngoài cửa lại khẽ khàng: Dạ thưa ngài. “Ai Em” biết ở Mỹ giờ này là của… riêng tư. Nhưng đây là chuyện hệ trọng tầm quốc tế đấy ạ.

Chuyện gì?

Dạ thưa ngài Ô. Có thằng tự xưng là “X”. Thằng này nó vừa sang tới đặng ngày mai dự phiên họp hội đồng LHQ ạ. Nó xin được gặp ngài “bàn chuyện cơ mật” ạ.

Mịa… thày tớ bọn đó đang quắn cả đít lên với nhau. Có cái cục cức khô gì quan trọng đâu chớ.

Dạ nghe thằng đó bảo xin gặp ngài tính thỏa thuận ngầm việc gì đó ạ…!?

Hừm… (Nghĩ: Mẹ nó, muốn nghỉ cũng chẳng được. Lại còn thuế má cho bà Ô nữa… Hù… Đệch mịa nó mệt quá). Thôi để mai đi.

Nhưng nó đòi phải “quyết liệt” ngay ạ. Nó bảo bên nước nó dù bất cứ giờ nào, nó đã gọi thi đều tăm tắp vâng dạ hết ạ…

Thằng này nó oai hơn tổng thống Mỹ rồi. Thôi… cho nó vào.


Dạ thưa ngài Ô. Em tên "X" ạ. Em xin vào chầu ngài ạ.

Nghĩ: Đệch mẹ thằng này quen chầu bố nó. Thấy nó khoanh tay quỳ mọp thế kia thì nó có biết nhục không nhỉ. Nhưng nghe nó tung hô mình cũng thấy hơi… khoai khoái. Đặng mở mắt hỏi: Mày có ý gì?

Dạ không có ý gì ạ. Là em đường đột đến thăm ngài giờ này. Mấy năm nay em đã nghiên cứu kĩ đồng hồ sinh học. Vào giờ này em biết ngài vừa “thuế má” xong. Tuy có hơi mệt nhưng thần sắc ngài vẫn tráng kiện lắm ạ. Nên…

Chưa xong, mới đợt 1… có gì thì tâu mau đi. Nói ngắn thôi, thẳng vào vấn đề…

Dạ… chúng em trót dại chơi cái “XHCN” bấy lâu nên giờ sắp… “xuống hố cả nút” đến đít rồi ạ.

Tao hiểu. Ngay cả thằng thày mày còn đang vỡ mặt với tao nữa là.

Dạ thưa… Bởi dzậy… Nhưng em không bàn chuyện của thày em. Mà là của lũ bọn em cơ ạ. Số là chúng dứt khoát vào cái TPP bằng mọi giá, bởi vào được đó chúng em mới có cơ hội được sống ạ.

Nhưng cái đó có nhiều điều kiện khắt khe. Tao tin rằng thày tớ nhà chúng mày chẳng bao giờ có cơ hội đâu.

Dạ… Bởi vậy nên em phải đến đây cầu cạnh ạ. Điều kiện gì chúng em cũng xin chấp nhận hết ạ.

Vậy là sao… Ừa nhưng thôi. Tao hứa sẽ xem xét vụ đó trong năm nay. Nhưng vẫn đề không phải như cái đám WTO kia đâu. Ai không biết thày tớ chúng mày toàn kí thoăn thoắt để qua cửa. Xong rồi hỏi đến thì “bên chúng tôi hiểu khác…”. Đệch mẹ… Cả thế giới này có mỗi cái “bản tuyên ngôn nhân quyền”. Kí nó thì phải thực hiện theo các điều khoản của nó. Mày bảo mày hiểu khác. Khác sao mày lại kí…!?

Dạ không phải ý em là như thế ạ. Chúng em còn xin ngài bán cho “vũ khí sát thương” nữa ạ.

Thằng này ngu. Bán thứ đó cho mày rồi mày đem mày “dú dí” với thằng thày mày. Nó bắt chước công nghệ, nó sản xuất vũ khí nó chống lại tao sao?

Dạ không ạ.

Thôi nãy giờ mày nói đi nói lại mãi vụ đó. Nhưng tao chưa thấy bấy nay cả thày trò chúng mày chẳng thằng nào làm được cái gì theo “cam kết WTO” cả?. Thơ kí đâu. Tiễn khách…!

Dạ… vậy là chết tụi em rồi. Hu hu hu.

Mày nhớ bảo mấy thằng gác cửa nó dẫn ra cửa sau nhá. Đám dân chúng mày nó đang biểu tình cửa trước rầm rầm kia. Đệch mẹ cái chủ nghĩa quái đản của chúng mày thế éo nào mà đến ngay cả dân nước mình nó cũng nhổ vào mặt cho. Đi ra nước ngoài thì toàn giở trò xin xỏ, lại toàn… chui cửa hậu, đéo biết nhục. À mà đệch mẹ… “nhục” là cái éo gì mà cái bọn này thằng nào cũng nhơn nhơn không biết là gì cả. Lạ thật nhể?


Ngài Ô lật đật vào giường, thấy bà Ô vẫn “nuy 100%” đang nhìn ngài mắt tròn mắt dẹt… Ngài lặng lẽ nằm xuống cạnh bên. Bà Ô xoay người choàng tay qua cổ chồng iu hồi lâu vẫn cảm thấy… trống không. Hỏi: Ông sao vậy?

Tôi gặp thằng chó đó cái bỗng dưng… tụt hứng. Có khi bữa nay tôi xin bà cho trốn thuế 50% vậy.

Bà Ô cười khẩy: Được thôi. Nhưng tối mai phải truy thu gấp…đôi!?

Vậy đâu có được.

Nếu không truy thu được thuế thì phải truy cứu trách nhiệm hình sự. Rõ chửa.

Nhưng luật Mỹ rất rõ ràng, án nào xử kiểu án đó. Cớ sao “hình sự hóa” án kinh tế vậy chớ.

Ông đúng là tổng thống Mỹ có khác. Tuy bằng cấp đầy mình mà vẫn khờ quá. Chiêu này tôi học được khi theo ông đi thăm xứ Vịt Ngan hồi nọ đó. Để cho đẹp chính thể thì không thể có án chính trị. Mới phải tìm cách ghép bằng được sang hình sự hoặc chơi quả bắt tù bí mật không công bố luôn thể. Ông biết sợ chưa!?

Ngài ô hai đầu gối run lẩy bẩy thưa: Vậy thì... tôi xin nộp thuế ngay đây ạ. Để mai chắc… chết. Nhưng xin bà đợi cho một phút ạ.

Được…!

Ngài Ô lui cui vào WC. Một phút sau bước ra vẻ mặt hân hoan nằm ghé nằm bên cạnh bà Ô. Thấy bà Ô nằm im vẻ nghiêm nghị, bèn nằm nghiêng chỉa quả đại bác nòng dài sang phía… địch. Bà Ô nét mặt rầu rầu thở dài nói:

Tôi biết ông vừa chơi hai viên Viaga. Không được thì cố làm gì hả ông. Nó thì… cứng như gỗ thế kia mà đạn thì éo có, thì chĩa... gì cơ chớ. Thôi… tôi cũng vì sự nghiệp vĩ đại của nước Mỹ mà tha tội trốn thuế cho ông lần này… Bà ôm cổ ngài Ô vỗ về, tay vuốt ve cái đầu trọc… (Nghĩ: Mịa… súng thì ngẩng cao đầu mà có đạn éo đâu nữa mà bắn chớ)

Vĩ Thanh:


Ngài Ô thấp thỏm bất an hồi lâu rồi cũng thiêm thiếp chìm vào giấc điệp. Ngài mơ gặp thằng "X" ở  quán phở. Thằng đó nó xơi ba bát to bự. Ăm xong liếm mép tỏ vẻ khoái trá. Ngài nghĩ: Đệch mẹ cái nền chính trị Bún Phở thế kia thì chết mịa nó đi cho rộng đất. Cái gì tao đưa cho thì tao cũng lấy lại được. Thày trò lũ chúng mày đừng có ham…!?


Không có nhận xét nào: