Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

Số 353-2014 - Những câu chuyện công sở - TÌNH YÊU KHÔNG CÓ TUỔI

TÌNH YÊU KHÔNG CÓ TUỔI (tiếp và hết)

Bù lại cho những mất mát tai tiếng phía sau lưng. Cả mấy đứa con chị Bí đều được nhận vào cơ quan làm việc. Rồi ngay lập tức được cử đi đào tạo nghiệp vụ. Chỉ mấy năm sau, cả mấy đứa đều tốt nghiệp đại học hệ tại chức. Được phân công làm việc tại văn phòng. Nhìn quanh, chẳng có ai được ưu ái như nhà chị. Cả những việc người khác không làm được, nhưng chị đều được. Nhờ thế, tiền bạc cứ như có chân có cánh toàn chạy vào nhà chị. Chị trở thành mục tiêu để nhiều người phấn đấu, noi theo…

Mấy năm sau ông Khỉnh về nghỉ hưu, ở với vợ chồng thằng con trai lái xe. Ông vừa kịp mua đất, xây căn nhà bốn tầng to vật vã ngay mặt phố chính ở quê. Từ sau đó, gia đình chị Bí tự nhiên sa sút hẳn. Mấy đứa con gái lần lượt lấy chồng. Chúng mải lo gia đình riêng, chẳng mấy khi về nhà cũ. Lắm khi tức bực trong người, chị chửi chó mắng mèo khiến lũ con gái, con rể càng được thể tránh mặt. Thằng út sắp cưới vợ. Mọi chuyện đang chuẩn bị gấp gáp thì xảy ra chuyện. Một buổi chiều rét mướt, có mấy người lạ xồng xộc đưa ông Trần về nhà. Chẳng biết đầu đuôi câu chuyện ra sao. Nghe hàng xóm kể lại. Ông chỉ còn mỗi cái quần lót trên người. Mặt tái xanh, người ẻo lả như cọng dọc mùng nướng. Để che đậy cái danh dự gia đình, chị đành đưa cả chục triệu để chuộc anh ra. Tờ giấy nợ do anh viết có chữ kí hẳn hoi được đốt ngay tại chỗ.

Thằng Tuỳ được phân công làm bảo vệ cơ quan. Nó già đi nhanh thế, tóc bạc trắng, răng rụng gần hết. Mới vài năm trước, trông nó còn trẻ trung, sức vóc cường tráng là thế. Mới hay câu “một ngày ở tù, nghìn thu ở ngoài” quả không sai. Một bữa, thằng Tuỳ rủ thằng Lô vào quán. Giọng buồn buồn nó bảo: Số chị Bí thế mà vất vả ông ạ. Mấy đứa con chị ấy cứ mãi phọt phẹt thế. Bao giờ mới ngóc cổ lên được. Gia cảnh giờ sa sút quá. Khổ…? Nó buông lửng câu nói và thở dài đánh thượt.

Ừ, nghĩ cũng thương chị ấy thật. À mà ông có hay gì chuyện lão chồng chị Bí không?

Thằng Lô lắc đầu ra vẻ không biết. Tôi chỉ nghe phong phanh, nhưng không rõ đầu đuôi.

Chuyện là thế này. Lão ấy đi thiến lợn thuê ở ngoại thành, gặp nhà một con mẹ nạ dòng. Thấy ả dung nhan kha khá, mắt mũi đong đưa. Lão buông lời tán tỉnh. Ai dè nó cũng có tính lẳng lơ, thế là dính... Vài bữa lão Trần lại mò đến, lại đầu mày cuối mắt, lại lên lên xuống xuống… Chuyện bại lộ. Thằng chồng nó lập mưu bắt quả tang. Nhà nó có người làm công an trên xã. Cả bọn hè nhau trói lão nhốt trên uỷ ban. Thằng ấy còn bắt lão Trần kí giấy nợ mưòi triệu. Lão đành kí sau khi bị nhốt mấy ngày đêm, đói muốn lả. Còn chuyện tiếp theo thì ông biết cả rồi đấy…?

Ua! Lão ta cũng thánh thật. Thế chị Bí không bảo gì à?

Có, sau vụ đó, chị chán đời bỏ ăn mấy bữa. Nghĩ cảnh chị già cả rồi, dựa chồng, dựa con chứ biết cậy vào ai? Chồng con như thế thì trông mong gì. Nghe nói ông Khỉnh đánh tiếng bảo chị đến nhà chơi. Chị khăn gói quả mướp đi liền. Nửa tháng sau, chị Bí về ở hẳn nhà ông Khỉnh, nói là làm ăn buôn bán, nghe bảo mở hàng tạp hoá to lắm. Mà chị ấy xưa nay có biết buôn bán gì đâu nhỉ?. Hàng ngày chị tận tâm chăm sóc ông Khỉnh thay con gái… Đã lâu lắm nó không về ngủ ở nhà. Nó đi làm cả ngày ở cơ quan. Cả đêm cũng phải làm việc vất vả, chẳng có thời gian về nhà ngủ với chồng con. Nó quan hệ rộng, toàn chơi bời giao du với các đại gia lắm quyền nhiều tiền. Thằng chồng nhiều ngày không nhìn thấy mặt vợ nên ghen tuông điên cuồng. Đi tìm khắp nơi không thấy. Gọi điện thoại thì… ngoài vùng phủ sóng. Tức mà phải ngậm mồm lại chẳng dám kêu. Lâu dần quen đi thấy bồ hòn cũng ngọt. Danh dự truyền thống gia đình là trên hết. Phải giữ chứ, ai giữ cho…?

Thằng Lô thủ thỉ : Thôi ông ạ! Người ta ai cũng có cái số cái má. Tôi gặp số con… bọ. Bố chỉ làm thứ dân. Có cố mãi cũng chỉ lên đến cái chức “chuyên viên” là cùng. Dù có thấm nhuần tư tưởng đạo đức cách mạng. Dù tuyệt đối tin tưởng, dù nhận thức sâu sắc lý tưởng… cái con mẹ gì đó, cũng chẳng bằng một thứ. Cái thứ ấy ai cũng bảo nó thấp hèn, bẩn thỉu, nhưng chẳng mấy thằng không úp mặt vào đấy. Ai cũng tránh gọi cái tên tục của nó. Nhưng nó lại làm nên sự… sung sướng vĩ đại.


Thằng Tuỳ thở dài: Đáng tiếc là ông nói đúng. Ừa, vậy chứ sao, “tình yêu không có tuổi”. Tình càng già càng say máu. Người càng liều càng vĩ đại. Đời nó thế…!. Thằng Tuỳ bỗng lên giọng triết lý: Sống làm người mấy ai kìm hãm được cái sự sung sướng. Ông thì không thể có được cái thứ làm cho người ta… cứng lên. Quyền uy có thể khuynh đảo cả giang sơn, có thể đổi trắng thay đen, đảo lộn đạo lý… Rồi là đạo đức, lý tưởng cùng những điều cao siêu mà cả đời bọn mình được nghe giao giảng, cũng chẳng bằng uy lực của cái “Lá Mơ Lông”. Ô hô, “Lá Mơ Lông”, sự sung sướng toàn diện và tuyệt đối muôn năm…!!!


Quê hương - 2006

1 nhận xét:

Unknown nói...

Hay thật.
...................................
Mr Hùng - Chuyên chụp hình cưới tại studio Jerry Khang.
Keyword: Dịch vụ chụp hình cưới tại Studio JerryKhang