Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Số 364-2014 - CHUYỆN TÌNH LÀNG HO QUẠN - (tiếp và xả hết... râm)

CHUYỆN TÌNH LÀNG “HO QUẠN” (hết)


Trang Hái thất tình bấy lâu ăn không ngon, ngủ không yên thành ra gầy mòn… Một ngày anh nghĩ… Mịa… mình cũng đâu có hèn. Mình vốn chí lớn, gan lại to mờ… Thế mà cái con Cái Thủy nó dám lên mặt với mình. Nó  dám bỏ mình nó đi theo… giai. Mịa… tức thế. Và rồi… Anh quyết chí lập nghiệp… Từ một “Anh Hai làng Ho Quạn”. Anh bỗng nhiên nổi danh. Càng ngày anh càng trở nên nổi tiếng khắp nước với giọng hát vừa bay bướm vừa lãng mạn, đầy chất… gợi tình. Anh được tổ chức quan tâm. Một ngày đẹp trời, anh được cấp trên gọi lên dự lễ… phát thẻ, được giao giữ chức giám đốc “Trung tâm hát Ho Quạn” của tỉnh… Trong trái tim nồng nàn tình yêu, anh vẫn nung nấu mối tình xưa… Nghe trên đài mới biết. Cái Thủy trong lòng anh đã lên đên chức… “đại biểu quốc hội”. Anh căm lắm. Nghĩ mình cũng đâu có hèn. Mà sao phấn đấu bao năm cũng chỉ… Bao đêm vắt tay lên trán nghĩ suy. Anh mới ngộ ra cái chân lý: Thì ra là mình không có cái đó. Cái đó ai cũng bảo nó bẩn, nó thối. Ai cũng né không dám gọi đúng cái tên của nó. Nhưng nó lại làm nên sự sung sướng. Mà hết thảy từ quan trên đến quan dưới, có thằng nào không từng “úp mặt vào sông quê” đâu chứ.. Mình đường đường cũng giám đốc “Trung tâm hát Ho Quạn” chớ bộ… . Bao đêm không ngủ. Anh nghĩ mãi… nghĩ mãi… Bỗng một ngày đẹp trời… Sau nhiều đêm thức trắng lên kế hoạch. Gần sáng bỗng anh hét vang… Đây rồi. Cơ hội cho mình nổi tiếng đây rồi…

Sáng hôm sau anh lên “Sở Văn Há” trình bầy kế hoạch. Ngài Giám đôc há mồm cá ngão ra để nghe anh trình bầy, cái đầu hói liên tục gật gù. Mắt gã lem lém nhìn trộm cái phong bì bên cạnh tay anh… Mọi việc coi như xong… Mấy tháng sau mới vào hội. Làng Ho Quạn năm nay thưa thớt khách về thăm. Anh nghĩ, khách về hội đâu có quan trọng. Cái chính là quan chức xe pháo nườm nượp, đỗ cả dãy dài là… oai rồi. Anh chắc mẩm kế hoạch của anh được phê duyệt phen này chắc ăn như bắp…

Đúng ngày, mấy chú bên phòng nhân sự đã tụ họp đủ cả hơn một ngàn chị năm chị sáu chị bẩy chị tám chị… út ít Cũng đầy đủ áo tứ thân, nón ba tầm kéo nhau về… tề tựu đông đủ dưới cờ. Hàng ngày luyện hát say mê…!?

Bài hát “Bài Ho Quạn hát bầy”… do anh chủ trì đã “thành công tốt đẹp”. Xưa giờ xứ ta cái gì cũng phải nhất. Này nhá bánh chưng phải to nhất, bánh dày cũng phải... to nhất. Là ngày giỗ tổ cơ mà, dù là… lõi xốp. Mình chơi quả hát “Ho Quạn…bầy” này là trúng số độc đắc rồi. Phen này cả nước sẽ vinh danh “Hát Ho Quạn to nhất” cho coi…

Màn trình diễn thành công tốt đẹp. Trên dưới đều vỗ tay râm ran. Báo chí đăng tin chộp hình thoải con gà mái… Lăng xê hết cỡ… Thế mà bọn thối mồm nó dám dè bỉu. Nó bảo: Xưa giờ, Ho Quạn là chỉ hát giao duyên, tức là anh với chị làng Ho Quạn đến hội chỉ thi hát coi làng nào hơn làng nào. Nhất là cái quy định “Anh Hai Chị Hai làng Ho Quạn không được phép lấy nhau…”. Bởi vậy mình có lấy được cái con Cai Hải  chó đó đâu… Mình làm quan chức. Sang năm về hưu rồi. Cũng phải có cái gì đó… ghi lại dấu ấn… để đời chứ. Ít ra mình cũng phải nổi tiếng phát…  Mả bố mấy thằng thối mồm. Nó mệnh danh Giáo sư tiến sỹ mà chả hiểu chó gì cả. Hát là hát, văn há là văn há chứ…!?. Hai cái đó do hai cơ quan quản ní điều hành khác nhau chớ bộ. Mấy thằng chó đó biết Ho Quạn là cái đéo gì đâu. Mình đưa cái phong bì cái là chúng nó... kí liền. Thế mà mấy thằng đéo được sơ múi gì bỗng dưng thành... thối mồm, cứ dài mỏ châm chọc, bảo mình bị… cuồng dâm… Mà mình có cuồng dâm bao giờ đâu chứ?. Mình chỉ là giám đốc cái trung tâm hát… Ho Quạn của tình thôi mà…!?

... 

Mấy năm sau. Có một ngày trời đẹp, gió mát hiu hiu. Vợ mất đã lâu, Trang Hái đi chợ mua rau về tự nấu cơm. Mịa… com bụi mãi thấy người nó… háo quá.. Bất ngờ… Trang Hái gặp lại người tình xưa. Chàng bèn mời Cai Hải vào quán cà phê, gọi hai ly nước… Thấy vẻ mặt Cai Hải rầu rầu. Trang Hái thấy thương lạ, bèn hỏi: Em có chuyện chi mà buồn vậy chứ?

Đâu có…! Cai Hải xua tay nói chỏng?

Anh biết mà. Dân Ho Quạn chúng mình đâu có giỏi nói dối. Anh mấy chục năm làm quan, chuyên dối trên lừa dưỡi. Giờ thấy nói dối cái biết liền…

Là em có chuyện khó nói.

Giờ mình già mõ ra rồi. Ngày đó yêu em. Anh phun như… vòi rồng. Nay thì rặn cả tiếng đồng hồ chỉ ra có… nửa giọt. Ác cái nó lại…

Lại sao?

Nó không phải màu nước gạo…?

Thế nó là… nước gì?

Nước cống…!

Thì thôi. Anh chấp nhận vậy đi…! Vậy là anh hỏng thật rồi.

Thế còn em thì sao? Tình hình… điện nước thế nào…?

Nó cũng chỉ được có thế thôi. Ngày đó anh phun phè phè. Em tháo như suối nóng. Nghĩ đời người ta giống như cái kho. Xài nhanh chóng hết. Em bây giờ…?

Giờ sao… bộ có còn được nữa không?

Hết rồi anh ơi.

Dù sao thì đã gặp em đây. Anh cố tình hẹn em tối nay nhá. Tại nhà nghỉ X… không gặp không về…

Dạ… Tình cũ không rủ cũng đến. Đúng giờ em sẽ “đến hẹn lại lên”. Nhưng… !?

Sao hả em?

Trước khi đi anh ghé qua hàng bán đồ công nghệ phẩm nha?

Đế làm gì hở em?

Anh mua một chai dầu ăn hiệu “Nép-Tuyn" cỡ hai lít… Em tính, cỡ một lít chưa đủ đâu anh ạ?

Để làm gì chứ…

Tối nay đúng giờ nha. Đến lúc đó anh khắc biết…

LHĐ: Đéo biết cuộc tình Ho Quạn sẽ đi về đâu. Dưng mờ thấy họ đằm thắm như thế. Mình củng thấy… cảm động. Bỗng dưng nhớ bà BS quá chời đi... Hu hu hu !?


1 nhận xét:

Unknown nói...

Câu chuyện hay quá, cảm ơn rất nhiều
..............................................................................
Ms Bình - Chuyên chụp hình cưới tại studio JERRY KHANG.
Keyword: Dịch vụ chụp hình cưới tại Studio JerryKhang