Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Số 362-2014 - MÓN VỊT NƯỚNG (tiếp)

MÓN VỊT NƯỚNG (tiếp)

Anh ơi. Em nghe trong điện thoại. Hình như  anh Tập đang khóc dữ lắm ạ…

Nó chết chắc rồi. Dính đòn Nhựt, không khóc mí là lạ. Thôi… Món Vịt Nướng còn gì đưa nốt lên nha… Mịa chơi cả lít mà vưỡn chưa đã. Mờ cớ sao cái cô giúp việc bữa may bỗng dưng cứ… hơn hớn ra thế kia?

Dạ… em xưa giờ vưỡn xinh mờ. Em mờ “nuy” cái là anh… xỉu liền.

Đệch… sắc đẹp gì mà… nuy cái xỉu liền thì đéo ai dám nhìn?

He he he… là em đùa thôi. Anh nhìn phát là phê tận mạng luôn đó.

Hả… thử coi…

He he he… nàng hăm hở tiến ra… Lão vội chui vô gầm bàn tránh đạn. Hồi sau mới ghé mắt coi thì ra là… quá phê luôn. Mịa… Chắc bữa nay đành… xụi lơ rùi… Đcm nhà chúng nó.


                                               (Dạ... gà mái ghẹ đây ạ)

Reng…!?

Địt mẹ nó, nhậu cái đéo yên. Thằng nào gọi đấy?

Dạ anh Đại ạ.

Bảo nó.  Lão phê rồi, không tiếp khách…!

Dạ… dưng mờ….

Mờ sao?

Dạ ảnh kêu “tình hình chính trị” hiện đang… gấp lắm rồi ạ.

Mấy thằng này lửa cháy đến đít vẫn chưa nhấc nổi cái mông thì lúc nào chả gấp. Đâu đưa đây coi… Đcm mày. Bố đang phê. Đéo chỉ đạo được gì đâu. Mày biến đi…!

Dạ anh ơi. Hình như có thằng đang hùng hổ xông thẳng vào cổng nhà mình. Thằng này tóc bạc kính trắng, mặt nhăn như quả táo tầu, đi đứng lẫm chẫm. Ơ kìa… đám bảo vệ dàn hàng ngang chạy ra cản… bỗng dưng đều đứng xụi lơ, nhanh chóng xếp hàng hai bên, tay trái giơ cái thẻ gì đó nhìn đen đen đỏ đỏ. Ua… trên tay thằng tóc bạc cũng đang giơ cái thẻ gì đó… đỏ chon chót ạ…?

Nàm thao?

Dạ, tất cả bọn chúng nó đều đồng loạt từ từ sờ tay… lên ngực ạ?

Đcm thằng già dê kia nhá. Bố mà không phải lo giữ cái bình, thì bố sai bọn Cảnh Khuyển nó cho mày thành... móm suốt đời luôn nhá...!?. Đcm...!!!???

Em ra ngay bảo nó: Lão phê rồi đéo tiếp khách. Mà bi giờ có tiếp thì cũng… loạn ngôn mẹ nó rồi. Đéo chỉ đạo được gì hay đâu…!?

Dạ thưa anh. Ảnh bước vào trong cánh cổng cái là quỳ ngay ạ. Cứ đi một  bước lại quỳ xuống đặng… lạy ba cái ạ.

Hả… bộ thằng này chơi quả “nhất bộ tam bái” sao chớ. Trong đạo Phật gọi đó là… "xám hối" đó. Há há há!

Dạ… dưng mờ em thấy gã vái nhanh như bổ củi. Mịa, bọn móc túi trên xe bít còn… khóc thét ạ. A ha ha… gã dừng lại trước cửa rồi. Gã bắt đầu… thiền…!?. Ủa… nhà miềng là hướng Bắc-Nam. Thằng này nó vái mà em thấy hơi ngờ ngợ. Hình như nó đéo… vái thẳng cửa nhà mình. Để em coi… Hình như nó toàn vái lệch sang bên phải một tí sao đó.  Đcm nhà nó. Lệch bên phải 5 độ là hướng nào nhở… À em nhớ ra rồi. Là hướng Bắc Kinh.

Thôi rồi… vậy là anh biết thằng này là thằng chó nào rồi. Mặc quan phục Tàu, tóc bạc, kính trắng… Ô là là… Thôi, em cứ để nó quỳ… cả tháng luôn đi.

Dưng em thấy lạ lắm. Cớ sao khắp thế giái nó cứ điện thoại xin ý kiến anh hoài vậy chớ?

Là anh quan chọng mà…

Quan trọng đến mức nào mà thượng vàng hạ cám đều phải xin ý kiến anh chứ hử?

Và cũng thượng vàng hạ cám đều phải có… phong bì. Em hiểu chưa?

Thế thì anh là “SIÊU QUYỀN LỰC” hả…?

Chí phải.

Thảo nào…?

Dưng mờ cái thứ phong bì là anh bí mật thôi. Chớ đám kia nó trả tiền anh bộn lắm rùi... Mấy cái phong bì đó chỉ là cái đinh cái lạt, cái thứ va linh tinh thôi... Chỉ đủ tiền em đi Xốp-binh hàng tuần thôi mờ.

Bỗng cô giúp việc quỳ lạy dưới chân: Anh ơi. Em xin gởi gắm cả đời em, cả ba đời nhà em cho anh rùi...!

(còn nữa)

Không có nhận xét nào: