Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Số 63-2013: Truyện tình thời chiến tranh (Phần kết)

Truyện ngắn

PHƯỢNG… (phần kết)

Ngày 30/4/1975, tôi theo đoàn quân “xanh màu rừng núi” tràn vào Sài Gòn. Mấy tháng sau tôi đi tìm địa chỉ mà Phượng ghi vào lòng bàn tay tôi hồi đó. Nhưng không thể tìm thấy.

Một ngày đi công tác, tôi bất ngờ gặp Hai Sang. Anh bảo giờ đang lo tổ chức cho đám sinh viên học tập chính trị, bận nhưng vui lắm. Anh bật cười ha hả… Tôi hỏi thăm tin Phượng. Thấy Hai Sang vẻ mặt đăm chiêu. Tôi lo lắng hỏi: Phượng… Phượng có…?

Chị ấy vẫn khỏe. Nhưng gặp chị ấy bây giờ khó lắm. Hỏi tên “Út Phượng” thì không ai biết nữa đâu…

Phượng có còn ở Sài Gòn không?

Tôi cũng không biết. Chị ấy đã chuyển công tác qua bên an ninh.

Hai Sang bắt tay tôi rồi vội vã bước đi. Bóng dáng nhỏ nhắn của anh nhòa giữa dòng người đang chảy vội trên đường phố đông đúc giữa nắng hè oi ả… Tôi biết lắm. Con người trong chiến tranh chỉ là những công cụ, những cỗ máy giết người vô cảm. Họ hàng ngày đối mặt với cái chết. Họ đâu có quyền được nghĩ cho mình. Tôi và Phượng đã từng can đảm vượt qua nó để đến với tình yêu. Có gì giành riêng cho tình yêu của chúng tôi chăng?. Hoàn toàn không…!. Những thứ mà con người đương nhiên được hưởng thì ở đây cũng không có. Tình yêu không có tội. Tội lỗi chỉ bởi chiến tranh, bới những kẻ gây ra chiến tranh…!?. Kẻ không biết đến tình yêu thì làm sao hiểu được tình yêu. Nó cao quý hơn hết thảy những thứ được gọi là “lý tưởng cách mạng”. Thứ quyền lực vô hình đó đã từng dìm chết mấy thế hệ chúng tôi. Phượng ơi… Em có biết vậy không…!?


Quê hương - tháng 10/2005

Không có nhận xét nào: