Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Số 69-2013: Lý thuyết trò chơi.

TRÒ CHƠI… ĐỊNH HƯỚNG

Cô Mẻ ngày còn trẻ đi làm Kave. Giờ “hưu” rồi nhưng cái máu… thi thoảng nó vưỡn… Một bữa cô đi chợ về ngang qua nhà lão hàng xóm tên Đại Lú. Tò mò ghé mắt nhìn nghiêng. Thấy gã Đại nằm ngủ trên cái ghế bố ngay cửa. Điều làm cô tròn mắt ngạc nhiên là từ cái đũng quần của gã đang… lồi ngược một cục to tướng. Cô Mẻ bất chợt thở hổn hển quay mặt nháo nhác ngó quanh. Chịu hỏng thấu, cô bèn nhìn lại phát nữa. Thôi đúng rồi. Lão Đại kia dù đã ngoài 60 mà hàng họ súng ống vẫn còn ngon thế kia. Thảo nào con vợ già nhà lão ta cứ gầy rúm tứ túc. Hù…!?


                                                Hàng dởm mà coi... đã thế?

Về đến nhà Mẻ ta vẫn còn hồi hộp. Ua… lâu quá rồi không mần cái vụ đó… Bỗng cô cảm thấy tinh thần phấn chấn, đầu óc lâng lâng. Trưa đó ăn xong ngả người trên chiếc võng xếp thiu thiu… Mẻ mơ gặp lão Đại Lú…!?

Một bữa đi chợ về ngang. Cô Mẻ cố ý đi chậm. Gặp Đại Lú đang chơi quả quần tà lỏn lớ ngớ trước cửa. Cô Mẻ nhẻn cười lơi lả: Anh Hai hồi ni rỗi việc ghê ha?.

Ừa… cô Mẻ đi chợ chi sớm vậy. Mua được nhiều đồ không đó?

Mẻ ỏn ẻn: Đâu có, em mưa mấy thứ về tính mần chút đồ nhậu. Mà nhậu một mình hoài e…?

Hả… Nói đến nhậu là Đại tui bắt ham đó nha. Nào, coi bộ cô Mẻ có món chi nào?

Dạ hỏng có chi. Em mua mấy dĩa thịt cầy ngoài quán 7 món thằng Bẩy Mập. Thêm chút củ sả, lá mơ lông... vân vân và vân vân. Chơi thêm chai Vôt-ka loại to, hàng xịn nữa. Dưng…!

Hả… nghe nói cái đó là tôi bắt ham liền à nha.

Anh Đại lo chi cho mệt. Nếu ham thì qua bên em nhậu cho vui…

Bữa đó rượu vào nhời ra. Cô Mẻ buông lời giễu cợt: Coi bộ anh Hai vẫn còn xung hàng quá ta…?

Đại Lú ngửa cổ nốc rượu, nghĩ tưởng cổ khen mình nhậu máu, bèn cười khì khì bảo: Khỏi chê…!

Cuộc nhậu tưng bừng mấy rồi cũng đến lúc phải dứt. Cô Mẻ ngả ngớn: Anh Hai… em phê…!?. Vừa nói cô Mẻ vừa ngả vào lòng lão Đại. Một tình yêu thương đồng chí đồng loại bỗng trỗi dậy cuồn cuộn trong lòng Đại Lú. Lão choàng tay ôm cô Mẻ, vuốt ve mái tóc xơ xác ngắn ngủn của cổ. Thấy thương cô Mẻ cô đơn bao năm mà lòng lão chợt bùi ngùi. Gã bèn ẵm cổ lên giường.

Sau một hồi xung trận. Đại Lú ghé tai cô Mẻ thì thầm: Em thấy thế nào?

Đã… đã lắm anh ơi…!

Ừa, lâu rồi bả nhà tui điện nước tắt hết, thành ra hôm nay gặp cô thấy…

Anh thích em hả?

Thích.

Cô mẻ một tay ôm cổ Đại Lú, một tay lần xuống phía dưới. Ua… Súng đạn chi mà to dữ vậy cha. Nhưng sao phun hết đạn rồi mà nó vẫn… cứng thấy lạ vậy chớ?

Thì anh vẫn vậy mà, có chi lạ đâu.

Dóc tổ cha. Để em kiểm tra phát coi. Cô Mẻ nhỏm dậy đưa tay túm cái… của nợ của anh Đại cúi nhìn, thoắt hốt hoảng la: Vậy là sao?

Sao gì…?

Nó không phải hàng thật…!?

Hàng gì thì hàng, miễn là cô kiu "đã lắm" là OK rồi.

Đó là tại lúc em… cao hứng. Chớ cái của nợ của anh… Em mà biết nó là đồ dởm thì đây cứ… thèm vào nhá.

Thì vậy đó. Tui vốn xưa giờ cũng điện nước tắt hết còn đâu. Nên mỗi khi ngủ trưa đeo cái đó vào để… tưởng niệm cái “quá khứ oai hùng từng đánh thắng hai đế quốc to” đó đó. Thời nay chẳng có gì để “định hướng”. Không có nó biết lấy gì để tuyên truyền đây chớ.

Cô Mẻ thốt lên thất thanh: Ủa… Đủ ba sắp nhỏ. Mình bị lừa rồi. Đúng là đồ giả có khác. Thảo nào xung tợn vậy chớ. Cứ… đã đã là.

Vậy là được rồi, còn ham chi nữa chớ?

Nhưng em hỏi: Cái đồ giả đó kêu bằng gì?

Nó hả. Là “tuyên truyền định hướng” đó. Quan điểm chỉ đạo là cứ chơi đòn ù à ù ập bao năm thế, chẳng thèm thay đổi chi cho mệt. Ấy vậy mà tới 90% chúng nó tưởng thật, thế mới lạ. Thời bây giờ cứ giả thật lẫn lộn vậy, thằng nào tin thì ráng mà chịu…


Ua… Nãy giờ là “tuyên truyền định hướng” đó ha. Bà mẹ nó… Đúng mình là “dân trí thấp” thật mẹ nó rồi. Hu hu hu!


Không có nhận xét nào: