Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

Số 148-2013: Truyện của Lão Hồ Đồ.

NHÀ NGOẠI CẢM  (tiếp)


Chiếc “Taxi biển 80B” lượn qua mấy con phố nhỏ dừng trước một cái quán “Cầy tơ bảy món” khá lớn ngay đầu đường Nhật Tân. Hai người bước vào thì thấy một gã dáng dấp cao lớn, thần khí tiên phong đạo cốt. Ai cũng tưởng gã là sư tổ chùa Thiếu Lâm bên Tàu.

Người khách cuối cùng vừa xong. Thị trả cả cặp tiền đô lớn, cúi rạp mình cám ơn thày rất thành kính. Quay ra ba bước thị gọi thằng xế lại quát: Mồ tổ nhà thằng già kia nhá. Chúng mày cả một bầy sâu, từ lớn đến bé rặt một bầy đê tiện bẩn thỉu. Phen này bà xé lanh tanh bành cái lồn con đĩ cướp chồng bà nhá. Chồng bà là cái máy in tiền. Bao nhiêu là bao nhiêu, cần phát có ngay. Mày tham nhũng mày ăn cắp rồi lấy tiền bao gái. Mày định chia của với bà sao… Mấy tiếng sau cũng nhỏ dần theo bước chân bà khách hàng quý tộc. Gã thơ kí lại gần nói nhỏ với nhà ngoại cảm câu gì đó. Gã thu dọn đồ nghề cho vào cái túi vải bên sườn đưa tay quơ ra phía trước hỏi: Ngài ấy đâu?

Suỵt... Không được gọi ngài ở đây.

Thế gọi là gì?

Gọi là gì cũng được... !?. (Ặc, lịt con mẹ thăng thơ kí lỡ mồm. Nó mà gọi là cái… “phụ khoa” là chết mẹ có đứa)

Chiếc taxi biển xanh hãng 80B… lướt trên đường phố đông đúc. Mấy chú áo vàng áo xanh, áo xám rằn ri nhác thấy biển số đều lùi lại mấy bước chờ xe đi qua. Anh Tổng khẽ khàng: Đưa đến số 2 Ngọc Hà. Xe chạy chầm chậm qua phía ngoài cổng săt. Nhà ngoại cảm mở cửa kính chìa mũi hít một cái, phán: Đây là Bộ Nông Nghiệp. Xe lại ngang qua số 49 Đại Cồ Việt. Nhà ngoại cảm lại mở kính xe hít cái phán: Đây là bộ Giáo Dục. Xe chạy loanh quanh một hồi ngang qua Đường Phạm Văn Đồng, Cầu Giấy. Chả cần đến gần, nhà ngoại cảm phán ngay: Đây là Bộ Côn An…

Anh Tổng ngạc nhiên hỏi: Sao mày biết hay thế?

Dạ thưa ngài. Tôi tài năng thực sự chớ không phải cái đám thày bói, thày cúng, thày dùi hạng lang băm chuyên lừa đảo bịp bợm kia đâu. Tôi có cái mũi cực kỳ tinh xảo, ngửi cái biết liền. Này nhé, nãy giờ đi đến chỗ nào cũng thum thủm mùi hôi thối. Nhưng ngoài cái thối chung như nhau thì mỗi nơi còn có cái mùi thối rất đặc trưng nghề nghiệp. Ví dụ qua Bộ Giáo Dục có thêm mùi cứt trẻ con. Bọn nhóc bi giờ học đến vãi cả cứt ra nên nó thối khắp nơi. Đau nhất là càng học lên cao càng nói dối tợn…!?. Bộ y tế thì thối hơn nhiều. Pha lẫn mùi hôi thối đặc trưng là mùi Vác-xin, mùi người chết hơi bị nặng. Rồi Bộ Côn An thì chả cần đến gần đã thấy mức độ thối dâng lên đầy ắp. Lại còn nồng nặc mùi tử khí, mùi máu tanh, mùi…!?

Anh Tổng ngẩn ngơ: Cớ sao… mày thì hít cái là thấy thối ngay. Tao bao năm ra vào chỗ đó như cơm bữa mà cấm có thấy mùi lạ gì hết là sao?

Dạ… cũng dễ hiểu thôi ạ. Mùi thối mà ngửi quen hàng ngày thì đâu thấy thối nữa ạ. Có khi hỏng cả mũi, hít thối thành ra thơm nữa ấy chớ.

Tài xế… Tao mệt rồi, muồn nghỉ. Đưa xe về cơ quan...!?

Chiếc xe vẽ một đường cong lả lướt dừng lại trước chiếc cổng nguy nga tráng lệ đầy vẻ quyền uy. Anh Tổng mở cửa xe bước xuống. Bỗng nghe nhà ngoại thét lên một tiếng như xé vải. Hai tay bưng chặt lấy mũi, mồm nôn thốc nôn tháo ra cả sàn xe. Gã vớ cái gậy quơ loạn xạ về phía trước, chân bước nhanh như ma đuổi. Cứ vài bước gã lại ói ra mật xanh mật vàng. Thoáng cái nhà ngoại cảm đã khuất dạng nơi cuối phố.

Anh Tổng vô cùng ngạc nhiên hỏi: Nó bị cảm gió hả?

Dạ không ạ.

Thế tại sao nó nôn ra cả mật xanh mật vàng thế chứ.

Dạ thưa anh, xưa giờ em có dám nói thật đâu ạ.

Hôm nay tao cho mày nói thật, sợ gì chớ?


Dạ… vậy thì em xin thưa thật ạ. Gã ngoại cảm bảo với em là các nơi ta đi qua đều thối tha bẩn thịu cả. Nhưng không biết sao mà càng đi thì càng thối, độ thối nó càng nghiêm trọng hơn. Về đến đây thì nó không thể chịu nổi. Nó bảo ở đây thối toàn diện, thối triệt để, thối khắm không thể nào thở nổi đấy ạ… Nó nôn cả mật xanh mật vàng ra là phải ạ…!?


Không có nhận xét nào: