Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Số 332-2014 - "Giật tít kiểu cướp-giết-hiếp" - (Phần2)

GIAN TRUÂN ĐI TÌM “NGƯỜI GIÚP VIỆC”

Có thằng chú em vừa về hưu đến chơi. Lão mời hắn nhậu… Thấy vẻ mặt hắn rầu rầu. Lão gặng hỏi. Hắn chỉ lắc đầu không nói…

Rượu vào dăm lượt. Lão ướm hỏi lần nữa. Hồi lâu gã mới chịu thành thật. Thì ra gã đang muốn tìm “người giúp việc”.

Lão phẩy tay… Tưởng chuyện gì lớn lao chớ vụ đó dễ ợt. Đàn bà bây giờ thiếu gì. Chú làm cứ như là… Hừm.

Hắn thẽ thọt bảo. Bác nói cứ y như là ăn sáo chó không bằng. Dưng mờ…!

Dưng sao?

Em đã nhờ mấy ông bạn thân tìm hộ. Cô đầu tiên…

Là sao… Chú kể đi…

Cô đầu tiên kém em 10 tuổi. Chồng chết, con chết do tai nạn giao thông. Hiện giờ đang ở một mình… Hắn dừng lời nhẩn nha nhấp chén rượu. Đôi mắt trở nên xa xăm. Hồi lâu mới tiếp: Bữa đó ổng dẫn cổ đến. Sau màn chào hỏi, em đi vào nhà lấy nước mời khách. Cổ bảo: Em phải đi xem nhà anh thế nào… và cổ đi theo bén gót. Cổ luôn miệng xuýt xoa: Ôi…! Không ngờ nhà anh đẹp quá. Cái tủ này bán được bao nhiêu?. Ôi, cái ti vi gì mà to thế. Bán bây giờ thì được mấy chục triệu…

Em bảo: Anh mua để dùng. Nó vẫn tốt cớ sao phải bán…

Cổ ỏn ẻn: Là em thử tính coi nó bán được bao nhiêu ý mà…


                                                       Hàng... "thớt nghiến"

Ừa… cô đó mà làm “Ô-Sin” nhà chú thì chắc chỉ ba tháng là tất cả những thứ trong nhà chú biến thành tiền hết. Dưng mờ anh bảo chú mày: Nếu cổ thích thì chú cứ bán quách mấy thứ đó đi cho vừa ý cổ. Mình khỏi coi TV, khỏi dùng tủ lạnh, khỏi nghe dàn âm thanh,… càng đỡ tiền điện hàng tháng chứ sao?. Chú có biết không. Từ ngày các đồng chí bên Điện thay cái công tơ điện tử đến giờ. Nó chạy như ngựa vía. Nhà anh trước đó mỗi tháng chỉ đóng vài ba trăm ngàn tiền điện. Bỗng dưng nó lên gấp đôi luôn. Thời “kinh tế thị trường đinh hướng XHCN” bây giờ. Đầu óc con người phải tính toán nhậy cảm. Phải tìm cách giảm chi phí tối đa mới tồn tại được chú mày ạ. Cô ta tính thế cũng hay. Ít nhất chú mày cũng đỡ hẳn khoản tiền điện hàng tháng. Vậy là OK rồi.

Dưng mờ… Đau nhất là em không có TV để coi… thời tiết. Biết mưa biết nắng, biết bão bao giờ để tránh chớ?

Ừa… Thôi thì hàng ngày đi đâu nhớ mang theo áo đi mưa là ổn rồi. Mịa…  Thằng này dại quá. Thời thóc cao gạo kém bây giờ có cơ hội giảm chi phí mà nó vưỡn…

Cám ơn bác. Em vìa… Hắn bật dậy lững thững bước ra cửa lẩm bẩm một mình. Mịa… cổ mà nghiện đề đóm, cá cược hay hụi họ thì chỉ vài tháng là mình… tôi đời luôn chớ chẳng chơi.


Nhìn cái dáng lủi thủi của hắn bỗng thấy thương. Ừa, Vợ chết đã cả năm. Hàng ngày lủi thủi ra vào có một mình, chẳng có ai bầu bạn… Kiếm một “người giúp việc” cũng là phải thôi.

(còn nữa)

Không có nhận xét nào: