Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

Số 336-2014 - "Giật tít kiểu..." - (tiếp và kết)

GIAN TRUÂN ĐI TÌM “NGƯỜI GIÚP VIỆC”

Sau mấy tháng lo sợ thất thần, thằng chú hao mấy cân liền. Quá lo sợ, hắn cả tháng trời vất vả lắm mới tìm được ẻm. Hắn cúi lạy lia lịa hỏi: Bữa đó anh có… gì gì với em không?. Nàng cười nhỏn nhoẻn: Bữa đó anh say quá. Em cầm tay anh đưa vào “tí” của em mãi mà bàn tay anh cứ mềm nhũn ra. Cả tháng em không được lần nào. Bữa đó máu qúa… Gặp anh thành… gặp hạn. Anh coi bộ ngon đòn mờ thành ra… thê thảm quá…!?

May quá, kết quả xét nghiệm bị… âm tính.

Lão mở tiệc ăn mừng. Thằng em nói cười hớn hở, rượu nốc như… sáo tắm. Qua lại mấy vòng đã vơi gần lít. Lão vỗ vai hắn bảo: Nè… Quả thật chú mày số son nhưng mà… đéo gặp đào. Mấy bận vuột tay, lại xuýt gặp hạn. May mà trời đất run rủi, chú mày tai qua nạn khỏi, thế là mừng rồi. Thôi giờ muốn kiếm “người giúp việc”  thì an toàn nhất là kiếm một bà nhà quê. Tuy có hơi chậm chạp do chưa từng sống trong môi trường thành phố. Dưng mờ cái đó ta có thể giúp họ thích nghi dần. Chuyến này anh về trên quê. Kiếm coi có bà nào lỡ dở, có hoàn cảnh tương tự như chú. Để anh giạm hỏi xem… biết đâu bả ưng cái bụng là mình mần liền, nghe chửa…


                   (nhà quê mà dư lày thì Lão cũng xin cắp tay nải theo luôn...!)

Dạ… Cám ơn bác. Em bây giờ đã hết ham của lạ rồi. Em chỉ cần một người đàn bà thuần túy. Biết quét nhà, nấu cơm, nhặt rau, rửa bát… là em ưng liền.

Ý anh như ý chú. Trên quê anh, thứ đó thiếu gì. Anh hứa sẽ giúp chú mày, cứ yên tâm đi…

Cả năm sau…. 

Một bữa, Lão Đồ đang lụi cụi nấu cơm. Từ ngày bà Bác Sỹ bỏ Lão mà đi. Lão cứ lủi thủi một mình thế. Bỗng thấy vợ chồng thằng chú dắt tay nhau từ cổng đi vào… Lão lật đật chạy ra đón khách. Cô vợ hắn do Lão giới thiệu vốn người vùng cao, tính tình hiền hậu, lam làm. Thấy trên bếp đang đỏ lửa. Cổ xăm xắn chạy vào tay cầm đũa, tay với mấy thứ đồ gia vị có sẵn trên giá một cách thuần thục đến lạ. Chỉ một lát, mùi thức ăn thơm lừng tỏa khắp nhà Lão… Lão rủa thầm: Đcm nó... thôi rồi. Của quý thế kia lại đem trao vào tay thằng khác. Ối giời đất ơi… Mình ngu quá… ngu quá… Nhất định từ bi giờ mình không thèm… ngu tới vậy nữa…


Từ đó Lão lượn về quê đều…!?

(hết)

2 nhận xét:

Đinh Công Tử. nói...

Hổm nào về quê cho đệ về theo với nha ! Đệ cũng muốn được Lão ưu ái như thằng bạn của Lão để rồi hôm nào đệ cũng dắt tay người của quê lão đến nhà Lão chơi ?

Unknown nói...

Cám ơn Lão Ca đã đọc chuyện vui của Lão Đồ. Hiện giờ Lão vẫn đang sống một mình ở quê. Các con cháu đều đi làm ăn ở xa. Ngồi buồn nghĩ chuyện "giật tít... " giải khuây mấy chốc. Nói thì thế. Nhưng rồi cũng đến lúc phải tính đến việc tìm người bầu bạn với mình. "Đàn ông thường không biết tự lo cho mình". Chẳng biết ai nói câu này mà đúng
quá vậy nhỉ. Khi cô đơn mới hiểu được ý nghĩa thực của nó...