Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

Số 337-2014 - QUÊ HƯƠNG NGÀY TRỞ VỀ.

CHUYỆN NHỚ ĐỂ RỒI QUÊN.



Hồi còn đi học với nhau, mấy đứa chúng nó thân nhau lắm. Thằng Tâm trắng trẻo đẹp trai. Nó rất thông minh, học giỏi, và cũng kín tiếng nhất bọn. Thằng ấy có tật, mỗi khi định nói gì, thường ngước mặt lên rồi đưa tay đẩy chiếc kính cận dầy cộp vào sống mũi. Lũ học trò mệnh danh “nhất quỉ nhì ma” chỉ đúng với mấy đứa khác, chứ với thằng Tâm thì không. Có bận, cả bọn rủ nhau đi trộm dưa chuột giống ở ruộng dưa của nhà lão Bợ cuối làng. Mấy đứa chui vào vườn dưa vặt một đống. Cả bọn bàn nhau cho dưa đầy trong áo trước bụng. Bị lão Bợ phát hiện vác đòn gánh đuổi cả lũ chạy trối chết, náo loạn cả cánh đồng. Dưa chuột rơi tung toé cùng đường. Ăn chả hết đem cho đám con gái. Chuyện bại lộ. Cả lũ bị phạt đứng dưới cờ nghe đọc án kỉ luật. Ấy thế mà chúng có chừa đâu. Thằng Hậu luôn là kẻ đầu têu. Thằng Tâm giữ chân gác vòng ngoài… Chỉ có trời mới biết vì sao thằng Tâm lại chơi thân với cả bọn như vậy. Bố mẹ thằng Tâm là dân trí thức. Mẹ nó chuyên nghiên cứu văn hoá. Bố nó là nhà sử học có tiếng. Ông có nhiều công trình nghiên cứu tầm quốc gia, quốc tế… Được hưởng cái gien của bố mẹ nên thằng Tâm học rất giỏi. Nó luôn dẫn đầu cả trường về thành tích học tập. Hồi đó, môn sinh vật được dạy trong trường cấp 3 ở ta chủ yếu ca ngợi ông người Nga có tên là “Mít-Sờ-Rin”… gì đó, với những thành tựu về cấy ghép, lai giống… Thằng Tâm bĩu môi: Xì, cái “ông làm vườn” ấy vô lí bỏ mẹ. Toàn chuyện cũ rích, vớ vẩn. Cả thế giới người ta thừa nhận thuyết “gien” từ lâu rồi. Ông ta cứ chúi mũi vào mấy thứ cấy ghép cũ kĩ. Thật chằng ra sao…

Thăng Lê thì khăng khăng: Người Việt ta là do cái bọc trăm trứng sinh ra. Là kết quả của cuộc làm tình tuyệt vời, đỉnh cao giữa Lạc Long Quân và Âu Cơ. Người nước ta có nguồn gốc là giống Rồng Tiên cao quý.

Thằng Hậu cười đểu bảo rằng: Ừ, Thì cứ cho là mày nói đúng. Người Việt sinh ra từ cái bọc trăm trứng đi. Nhưng người chỉ đẻ ra người chứ sao lại đẻ ra… trứng. Đẻ vậy thì ra quái thai à?.

Thằng Khìn vung tay khẳng định: Chúng mày láo toét hết. Người Việt chính là người Tàu. Có đem trộn vào đâu thì trộn, cũng vưỡn là người Tàu. Chúng mày định quên nguồn cội sao. Định làm phản hả…?.

Tiếng thằng Hậu choang choang: Tao thì cho rằng bọn Trung Quốc là giống man rợ. Họ vốn đông người, nên phải gây chiến tranh liên miên để chết bớt người đi. Chứ không thì đất đâu mà ở, gạo đâu mà ăn… Chúng mày coi đi. Đến tận bây giờ dân Trung Quốc vẫn đói dài cổ ra, chớ oai đéo gì?.

Thằng Khìn có vóc dáng bặm trợn. Người nó to vâm, thấp lùn. Mắt một mí nhỏ tí. Cái nhìn sắc lẻm đầy gian xảo. Hễ cả bọn đi đâu là nó bám theo đó như một cái đuôi. Lúc nào cũng tỏ ra bí hiểm và khôn lỏi. Cả bọn chẳng mấy đứa thích nó. Nhưng cũng chẳng ai đuổi nó ra khỏi hội. Cái Mít là đứa con gái duy nhất chơi với cả bọn. Nó mới mười sáu tuổi, là em út trong đám. Nó xinh như tranh vẽ. Mặt trái xoan, da trắng hồng. Môi đỏ như tô son. Mắt to đen, lông mi cong. Tia nhìn trong vắt ngây thơ. Nó luôn giữ vai trò đầu bếp cho cả hội. Tính tình con bé hiền lành, chỉn chu… Thằng Tâm đã để ý nó từ lâu. Cả bọn đều biết. Cứ chọc thằng Tâm là cái đồ mê gái. Thằng Hậu thường hay diễu thằng Tâm nhất. Nó kêu thằng Tâm “thằng cụ non”… Thằng Tâm chẳng giận.

Cuối năm lớp 9, thằng Tâm tuyên bố với cả bọn là nó đã yêu cái Mít. Nó lại ngước mặt lên trời rồi đưa tay đẩy cặp kính cận dầy cộp vào sống mũi. Mồm xưng xưng bảo: “Có vẻ nó cũng… thích tao… hi hi…”?. Cả bọn nhao nhao trêu chọc thằng Tâm. Chỉ mỗi thằng Khìn từ đó ít tiếng hẳn đi…

Gia đình thằng Khìn ở phố Tàu. Bố mẹ nó là người Hoa, qua đây khoảng vài chục năm, làm nghề bán hàng rong. Hàng ngày bố nó cõng một cái thùng gỗ vuông to bè, dùng nhiều năm đã bóng màu mồ hôi và khói bếp. Phía trên lòng thòng mấy mảnh vải bố dày nhem nhuốc. Hai cái chân dài bằng tre dùng để chống xuống đất mỗi khi dừng để bán hàng. Lão Khỉn Bố thằng Khìn hàng ngày dạo quanh khắp các phố. Vừa đi vừa bóp cái còi làm bằng tổ sâu cắm vào quả bóng cao su xanh đỏ vẫn dùng cho trẻ con chơi kêu píp píp… Mồm rao sang sảng bằng cái giọng lơ lớ: “Pi zoong zoong cái pi zoòng zoòng à. Pi zoong zoong lào, mua lê, mua lê. Mua ngay kỉu hết…lê”! Đó là những viên bột nhỏ xíu bằng viên bi của trẻ con, chiên giòn vàng rộm, có mùi thơm ngậy. Lũ trẻ cả phố rất thích. Nó vừa giòn, vừa có vị ngọt thao thảo… Bỏ vào mồm nhai khẽ đã vỡ tan… Nhà thằng Khìn cũng nghèo như mọi gia đình khác. Vào thời đó nhà nào chả thế. Kiếm được miếng ăn đã quá vất vả, gian khó. Có gì đâu mà chả nghèo.

Năm đó, chiến tranh phá hoại đã vào thời kì ác liệt. Trường cấp 3 sơ tán về một vùng hẻo lánh cách xa thị xã. Một bữa, cái Mít đột ngột nghỉ học. Mấy ngày không thấy nó đến lớp. Cả bọn con trai chẳng đứa nào để ý. Thằng Tâm lẳng lặng đi tìm. Từ hôm sau đó, nó trở nên lầm lì. Đôi mắt lúc nào cũng mở trừng trừng. Đứa nào cũng sợ đôi mắt cháy rực ấy. Ít lâu sau đó, thằng Khìn bị cả bọn tẩn cho một trận nhừ tử. Nó khóc ông ổng về mách bố nó. Thế là cả lũ một lần nữa bị kỉ luật đứng dưới cờ vào ngày thứ hai đầu tuần. Đã vào cuối năm lớp 10 rồi. Chỉ vài tháng nữa là thi tốt nghiệp. Cả bọn đang náo nức ôn tập kiến thức cả mười năm học. Hy vọng kiếm chút công danh… Bỗng tất cả có lệnh nhập ngũ. Cùng dịp đó, thằng Khìn cưới cái Mít làm vợ. Cái Mít mới vừa tròn 17 tuổi… Hôm tiễn chân bọn con trai đi lính. Nó khóc ghê lắm. Tay nó níu chặt áo thằng Tâm, nước mắt giàn giụa. Thằng Khìn không nhập ngũ đợt ấy. Nó bị cái bệnh quái quỷ gì đó nên được… hoãn. Có người bảo thế. Thấy vợ nó không chịu rời thằng Tâm. Nó tức tốc chạy đến giật tay cái Mít. Giang thẳng cánh tát một cái trời giáng làm cái Mít quay mòng mòng ngã quỵ. Cả bọn đứng trơ mắt ếch chẳng dám làm gì. Cái Mít đã làm vợ nó rồi. Nó có quyền... Chỉ có thằng Tâm cúi xuống đỡ cái Mít dậy. Mặt nó lạnh căm… Từ đó nó mắc chứng cà lăm. Nói năng rất khó khăn. Mãi sau này hễ cứ nói thì phải đế thêm: Coi vậy… coi vậy là…?

Buổi chiều, vừa tan học thì trời đổ cơn giông. Gió mạnh lồng lộn trên những tàn cây như lên cơn điên loạn. Bỗng chốc mây mù kéo đến đen kịt, trời tối xầm. Chưa kịp định thần thì cơn mưa đã đổ xuống xầm xập… Cái Mít không đem theo áo đi mưa nên chẳng về được. Thằng Khìn cũng kiếm cớ trời mưa, đứng lớ sớ ngoài cửa lớp. Chờ mãi chẳng thấy mưa ngớt đi chút nào. Trời đã tối hẳn. Lớp học là một căn hầm nửa nổi nửa chìm, nằm khuất nẻo giữa khe núi, xa dân vắng người. Bóng tối đã khiến thằng Khìn động tà dâm. Không cầm lòng được, nó lần mò đến gần cái Mít, dọa ma. Con bé sợ hãi cuống cuồng, ôm chặt lấy thằng Khìn. Thế là nó thừa nước đục thả câu. Tối đó, nó đã cưỡng dâm cái Mít… Đó là cái cớ để nó bị trận đòn hội đồng của cả bọn. Cũng chính là thời cơ để người ta tống cổ cả lũ học trò bất trị vào lính…


(còn nữa)

Không có nhận xét nào: