GIẤC MƠ THẾ KỈ
Đàn bò vào thành phố (Một bài hát của nhạc sỹ Trịnh
Công Sơn). Từ hồi chúng vào, nay đã gần trăm năm. Và công cuộc “vô sảng hóa”
mang cái tên “XHCN…” mà đám “bò móng đỏ” cố tình tô vẽ hoa cà hoa cải đến lóa cả
mắt thiên hạ bao năm, mà đến nay vẫn “không biết đến cuối thế kỉ này có… nhìn thấy không?”.
Bò móng đỏ quả là lũ phàm ăn. “ Chúng ăn không chừa thứ gì”
như chúng tự nhận. Chúng trở thành “cả một bầy sâu” chuyên đục khoét tàn phá đất nước đến tàn tạ. Chúng đói đến
nỗi phải cắn cổ nhau để hút những giọt máu đen đúa, tanh tưởi của nhau. Chúng tàn ác và hèn hạ đến đỉnh điểm vào những năm đầu thế kỉ 21… Bất kể
là đồng loại hay đồng chí. Những người từng nhịn ăn, nhịn mặc để nuôi giấu
chúng thời kháng chiến. Từng cống hiến cả phần xương máu quý giá cho cuộc đón
rước chúng vào thành phố. Chúng cũng cướp hết không tha. Rồi ngay cả những người
mang cái tên “đồng chí” có tới 40 năm, 50 năm, 60 năm tuổi… "bò", vẫn cứ bị chúng
đánh… gẫy cả đùi vì không chịu để chúng… hút máu. Ngày tận thế của lũ ác quỷ đã
gần kề. Đàn bò đang rã đám và kẻ khôn đang tìm đường trốn chạy…
Vậy là chúng
quay sang chúng… ước mơ. Những thành phố hiện đại, tráng lệ đẹp như mơ, mà thực
ra đã được xây dựng từ trước khi chúng tràn vào thành phố. Những nền văn minh,
tiến bộ biến những ước mơ đẹp lung linh, vĩ đại của nhân loại thành hiện thực.
Có người thắc mắc: Tại sao đến tận bây giờ lũ bò móng đỏ mới biết mơ. Người kia
lại bảo: Trước kia rừng vàng biển bạc. Tài nguyên thiên nhiên thừa mứa ra đấy.
Còn bận đi cướp, đi vơ vét cho sạch sành sanh đặng mang về nhà… Làm gì có thời
gian mà mơ. Còn bi giờ mới mơ… thì mày biết đấy. Rảnh quá mới mơ chứ!?
Một thằng hỏi: Bò…!. Sao cái cổ mày nó cứ… ẹo ẹo thế
kia.
Là tại tao bị tật bẩm sinh nên… ẹo.
Ừa, thảo nào chúng nó cứ gọi mày là “niểng” mà tao đéo
hiểu.
"Niểng" là từ có nguồn gốc ở quê tao.
Sao mày lại ước mơ “hòn ngọc viến đông” trở thành Sinh,
mà không mơ ngược lại. Bởi “hòn ngọc viến đông” nó có từ trước khi thằng Sing
nó xây dựng cái mà mày giờ mới ước mơ. Mày cũng thừa biết đi đục mấy cái vỉa hè
thò ra thụt vào kia thì làm sao “bò móng đỏ” tiến hóa thành người văn minh, tiến
bộ cho được?
Bởi dzậy. Thế mới là ước mơ… Là mơ thôi mà. Mày hiểu
không?
Sao mày lại mơ cái Thủ đô ngàn năm ôn… Ý lộn là… “dăng
giậc” gì đó, thành Ba-Di… hào hoa tráng lệ của nước Pháp và thế giới?
Đó là tao đang mơ. Tao hỏi mày. Thế có ai mơ xuống địa
ngục không?
Ùa… tao công nhận. Chỉ có điên mới mơ xuống địa ngục
thôi. Nhưng tao thấy hình như cái đầu của mày nó không được bình thường. Mày mơ
thành Ba-Di. Thế thì trước hết mày phải lôi cổ, mày đánh cho tuốt xác mấy thằng
ngày xưa đánh đuổi bọn Pháp về nước ý. Cứ để bọn Pháp cai trị thì bây giờ đâu
chỉ mỗi cái thủ đô to vật vã của chúng mày, mà cả đất nước này đã thành Ba-Di hết rồi. Bọn
chúng chính là tội phạm, dẫn đến giấc mơ vĩ đại của mày đấy.
Ừa… thì tao có quyền mơ, tao cứ mơ. Chứ bọn đó… trời
đánh thánh vật chúng chết hết rồi. Nhưng tao hy vọng rằng “Bình minh đang sắp đến”
kia…!
Ừ… Vậy là gần trăm năm qua đất nước này sống trong tăm
tối. Nay sắp được đón bình minh rồi đây. Giờ tao mới hiểu vì sao bây giờ bỗng
dưng thấy chúng mày hay mơ. Nè… về bảo nhau cả lũ “bò móng đỏ” chúng mày cùng
“mơ” đi nhé.
Tưởng chỉ là đùa đùa. Hóa ra là thật mẹ nó rồi. Hơ
hơ…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét