VÒNG TRÒN CUỘC ĐỜI (phần
kết)
Thằng Bắc lại đưa tay khoanh một vòng về phía trước. Vài ngày nữa đám thợ
sẽ bắt đầu khởi công. Chỉ mấy tháng thôi, chỗ này sẽ thành một cái hồ rộng để
nuôi cá. Đất đào lên đổ xung quanh, xe lu cán từng lớp thành con đường lớn, ô
tô đi được. Hàng cây ăn quả lâu năm sẽ phủ che ánh nắng rợp mát khắp xung quanh. Dăm chiếc lán sẽ nằm dọc theo đó. Thư thả mời bè bạn đến câu cá thư
giãn. Khu này trồng cây ăn quả. Khu này chăn nuôi lợn và gia cầm năm tách rời với các khu khác. Ở đây sẽ đặt
mấy hầm “Bioga”, đủ để đun nấu quanh năm. Phía chân núi ông voi có dòng suối
nhỏ. Nước tuy không nhiều nhưng được cái chảy quanh năm. Chỉ một mùa mưa thôi
là cung cấp đủ nước cho hồ chứa… Cả một kế hoạch trong những ngày tới đang được
triển khai…
Tôi gật gù: Mày quả là nhà dự án có khác. Cái gì ra cái ấy thật. Tao
phục mày sát đất đấy. Nhưng còn tiền thì…
Tôi vốn là trưởng ban dự án sở giao thông cơ mà. Tiền đổ xuống đất biết cơ
man nào mà đong đếm. Mình phán bao nhiêu là được bấy nhiêu. Thằng nào cũng có
phần của thằng ấy. Cả một dây khép kín. Nếu có lộ thì chỉ chết vài thằng “đánh
máy vi tính” thôi. Những thằng khác bằng quyền lực bao trùm. Nó sẽ tiêu diệt cả lũ phá thối đó. Ông hiểu
chưa. Nên nó chính là cái bóng ma mà người ta gọi nôm na là “nhóm lợi ích” đó.
Tiền của tôi thừa để làm mấy cái dự án cỡ như thế này. Nhưng thời thế bây giờ nó
đang lộn xộn. Chỉ làm một cái để hưởng thụ lúc về già thôi. Để phòng
khi bất trắc, còn “tìm đường cứu nước” chứ?... Thằng Bắc cười oang oang, lộ hàm
răng vàng ám khói thuốc lá. Nó rủ: Thôi về nhà nhậu phát đã. Lúc đi tôi đã bảo
mấy đứa làm mấy món. Còn rượu thì khỏi lo.
Tôi với nó quay trở lại căn biệt thự phía cổng vào. Đã thấy mâm rượu
được bầy sẵn trên chiếc tràng kỷ nâu xẫm, bằng gỗ quý đặt giữa nhà. Mấy món đồ
ăn vẫn bốc hơi nghi ngút. Thêm đĩa lòng lợn
với mấy ngọn húng chó xanh mướt đặt phía trên. Thằng Bắc loay hoay mở chai rượu
hình thù lạ hoắc. Màu rượu nâu thẫm sóng sánh. Nó rót ra hai cái ly nhỏ, nâng
lên ngang mày. Nào cạn…!. Tôi còn đang mải ngắm nghía ly rượu thì nó giục: Cứ
uống xong mới nói… Tôi ngửa cổ hất ly rượu vào họng. Một hơi nóng rần rật theo
rượu chảy vào đến tận bụng. Mùi rượu thơm nồng, một mùi rất lạ. Uống vào rất
êm. Chỉ vài phút mặt đã nóng bừng bừng. Nó bảo: Gắp đi ông, để lâu thức ăn
nguội hết.
Cái thứ rượu… ự… !?
Nó là rượu mạnh của bọn tây, tên “Uít sờ ky”. Hàng xịn đấy, được biếu lâu
rồi vẫn để dành. Nhưng đó là rượu để khai vị, chỉ uống một hớp để lấy hứng mà
ăn cho nó ngon miệng…
Thảo nào, nó bốc nhanh thế. Tao nóng hết cả mặt lên rồi đây này. Ở nhà quen
chơi thứ rượu quê, bà vợ nhà tao tự cất lấy. Uống êm mà có hậu. Bữa nào lên
trại, tao cho mấy chục lít uống dần. Ra quán ăn tao chả dám uống rượu bao giờ.
Nghe TV nói mà chết khiếp đi được. Bọn mình già cả rồi, chơi rượu ta cho nó
lành…
Ông nói phải. Tôi có tới vài chục bình rượu ngâm các loại trong kia. Để lát
đãi ông thưởng thức mấy chén cho sướng. Nhưng tôi nghiệm rằng, chơi cái thứ
rượu ngâm các loại động vật cũng hay, tác dụng thấy liền mà hại về sau. Tôi bây
giờ chuyên sưu tầm các loại cây thuốc quý hiếm đem về ngâm rồi hạ thổ theo lối
cổ truyền. Tôi có cả chục vò trong đó. Cứ từ từ thưởng thức ông ạ. Mỗi thứ làm
chén cho biết. Ha ha ha. Không bổ thượng cũng bổ hạ…
Thằng Bắc ôm một bình rượu lớn lặc lè bước ra cười cười. Nó nghiêng bình
rót đầy một ly cối. Chất rượu màu xanh óng sóng sánh. Đây là rượu ngâm tay gấu.
Uống giống này thế mà hay, tất cả mọi thứ đều khỏe. Nhân chuyến công tác thăm
tỉnh bạn. Tôi phải lần vào tận bản xa tìm mua bằng được bốn cái chân con gấu
này. Thuê tiền gã chủ sơ chế cho vào bình rượu nhỏ, xách về tận nhà mới đổ rượu
ngâm. Kể cũng bõ công lắm. Hì hì. Nó chỉ một dãy bình cái cao cái thấp trên
chiếc kệ dài bằng gỗ trong góc nhà mờ ánh sáng. Ông thấy đấy. Đó là công trình
sưu tầm cả chục năm chớ ít đâu. Thú ăn chơi nói mà ham ông ạ. Chả có gì dễ dãi
mà quý đâu. Tôi tuy gầy gò nhỏ thó thế này, nhưng khoản… kia mấy ai theo kịp
tôi, cũng là bởi có lũ đó đó. Tuyệt lắm. Ông dùng rồi biết ngay thôi. Nào mời.
Thằng Bắc nâng chén rượu lên ngang mày ngửa cổ hất nhanh vào mồm một cách rất
thành thạo. Nó khà một tiếng vẻ khoái trá, giục: Thứ này chỉ uống hớp một thôi,
bởi lẽ nó rất tanh, khó nuốt. Hề hề…
Tôi uống xong chén rượu chép miệng: Hừm… tuyệt. Rượu êm, ngọt, cay đủ cả
mùi vị. Tuyệt…!.
Rượu mấy
vòng thấy trong người đã lâng lâng. Tôi ngước nhìn ra sân giọng trầm tư: Thế là
tao với mày đã đi hết một vòng cuộc đời tới sáu mươi năm đằng đẵng. Thành quả
cuối cùng giành được là chúng ta lại quay trở về nơi xuất phát.
Những thằng nông dân như chúng ta có làm được “cuộc cách mạng long trời lở đất”
đến mấy rồi cũng chỉ đạt đến cái “địa chủ” mà thôi.
Nó tròn măt nhìn
tôi: Nhưng là một thứ địa chủ khác hẳn thời các ông nội chúng ta.
Phải… bây giờ là
thế kỉ hai mốt rồi. Địa chủ đã hoàn toàn lột xác thành một thứ “địa chủ” khác
hẳn. Với quyền lực trong tay, nó trở thành cường hào ác bá. Nó tham lam vô cùng
tận và cũng tàn ác đến vô cùng tận. Mày còn nhớ thời đi học, thày có dạy rằng:
“Giai cấp nông dân không thể lãnh đạo cách mạng, bởi họ rất lạc hậu và tính tư
hữu nặng nề. Họ có giành được quyền lực thì mơ ước cáo nhất cũng chỉ làm vua mà thôi…”. Cứ nhìn
xem, các quan chức chúng ta từ trên xuống dưới có ai không xuất thân nông dân
đâu. Chế độ họ lập lên mang một cái tên khác. Nhưng có một ông vua hay một "tập thể những ông vua" thì có khác gì?. Cái bọn “Trí, Phú, Địa Hào” kia đã bị chính họ “đào tận gốc trốc tận rẽ” từ
hồi cải cách rồi đấy thôi…
Thằng Bắc nghiêm
mặt. Nó gượng cười nâng chén rượu nốc nhanh. Nét mặt nó đanh lại. Giọng hơi gằn:
Thôi… đéo nói chuyện chính trị nữa. Mình nhậu cho nó vui đi. Nào chúc ông sức
khỏe và thành “ông địa chủ” lớn hơn nữa.
Về khoản này tao
chưa thể bằng mày đâu. Nhưng điều tao nói không phải cái chuyện giàu hay nghèo.
Ông cha chúng ta từng là những địa chủ. Khi chúng ta theo cách mạng. Chúng ta
đã phải thực hiện “vô sản hóa” để trở thành giai cấp “bần cố nông”. Sự “kéo
lùi lịch sử” này đã khiến chúng ta đi hết cả một vòng tròn cuộc đời lại quay về
điểm xuất phát. Thương thay cho dân tộc này, đất nước này luôn tự hào có 4.000
năm lịch sử liệt oanh dựng nước và giữ nước. Cũng chỉ là một dân tộc, một đất nước cố tình "không chịu phát
triển". Mỗi khi nhìn ra thế giới không biết cái đám “địa chủ cường hào mới” hiện
đang nắm trọn quyền lực độc tôn trong tay kia, có thấy xấu hổ không nhỉ?… Tao
hỏi mày. Liệu chúng ta hy sinh cả mấy thế hệ, hàng triệu sinh linh cho chiến tranh… Vẫn chưa đủ để tao với mày hiểu được sự thật này sao?. Đây chính
là điều đau lòng nhất đó mày…!
Tôi nâng ly rượu uống cạn, ánh mắt trầm tư… Trời
đã xế chiều. Nắng thu nhàn nhạt trải trước sân cũng đủ làm cho màu đất đỏ hơi
ửng lên. Con gà mái già mải mê bới đống rác bên góc vườn. Cất tiếng lục cục gọi
đàn con nhỏ. Những chiếc mỏ màu đỏ tía của đám gà con há ra chờ thức ăn từ mẹ
chúng mớm cho. Tôi nhẹ lòng với cảnh hiền hòa trên quê hương mình, thấy
lòng thanh thản trở lại. Không khí bàn nhậu như vẫn chùng xuống. Ừ… mày cũng có
cái lý của mày. Nhưng suy cho cùng “địa chủ” nào thì bản chất nó vẫn chỉ là
“địa chủ” cả thôi…!. Loài khỉ mãi mãi không thể tiến hóa thành loài người văn
minh được. Đó là một sự thật.
Quê hương - 2017.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét