CŨNG… THƯỜNG THÔI?
Thằng Hành ới ơi!… Tiếng người đàn bà lanh lảnh, nhọn hoắt như
khoan xoáy vào màng nhĩ. Thằng Hành đang say sưa chơi bài bỗng giật mình, vùng
đứng dậy. Thôi chết, mẹ tao gọi. Chơi tiếp đi, định nổ hả…? Mẹ tao gọi, mai
chơi tiếp…. Thằng Hành ném mấy quân bài xuống đất, vùng chạy như bay như biến
làm cả bọn chưng hửng… Thằng Bí quăng tập bài theo chửi thề: Đ… mẹ, thằng này
không có cha mà khôn thế. Đang máu… Thôi nghỉ.
Thằng Bí lớn nhất lũ trẻ con trong ngõ. Tay cờ bạc của nó chẳng hơn
gì mấy đứa khác. Nhưng vì nó lớn hơn một tuổi. Lại không phải đi học ở trường.
Cả ngày chẳng phải làm gì. Chỉ lêu lổng hết đá bóng lại trèo me trèo sấu. Các
vụ quậy phá xảy ra trong ngõ, nó luôn là thằng đầu têu. Này chúng mày… Nó ngoắc
tay. Cả bọn xúm lại. Tao có “quả” này hay lắm. Chuyện gì… chuyện gì…? Chơi thằng Hành một vố. Thằng ấy
tên Hành. Từ giờ kêu tên nó là “Củ hành” nghe chưa? Cả lũ hùa theo: Được đấy,
được đấy… Thằng Thó chẩu môi. Đéo hay! Cả bọn nhâu nhâu: Mày có gì hay thì nói
ra đi, úp mở cái đéo gì. Thằng Thó con lão Thò, nhà cuối ngõ, nghèo như mõ. Bố
nghề xe ôm, mẹ bán hàng cơm ngoài chợ… Tên là “Thó” nhưng nó không “thó cáy”
(ăn cắp), lành một cục, học cao nhất bọn: Lớp 9. Đợi cả bọn bớt ồn ào, nó mới
bảo: Phải gọi tên nó là thằng “Ngọc hành”. Cả bọn chưng hửng. Ngọc Hành là cái
chó gì? Tao thấy đéo hay. Chờ một lúc, thằng Thó mới e hèm, lên giọng giảng
giải: Ngọc Hành có nghĩa là cái “chim” đó. Chim tụi mày nhỏ xíu, mỏ khoằm… chưa
được gọi là chim. Phải thẳng tưng, hùng dũng như anh cả Tèo, chồng chị Tẻo ấy.
Phải có lông có cánh đàng hoàng mới gọi là chim. Thằng Hô lúc này mới nhẩn nha:
Cũng thường thôi…! Cả bọn gườm gườm nhìn nó: “Cũng thường thôi” là cái đéo gì
chứ. Mày nói đi… Cũng thường thôi. Tên ấy chưa hay lắm. Nhưng tao chưa nghĩ ra
cái gì hay hơn. Thôi thì cứ theo nó, gọi là thằng “Ngọc Hành” vậy…
Cả bọn tung hô thằng Bí ầm ĩ. Cung kêng nó chạy quanh sân nhà văn
hoá xóm. Vừa chạy vừa hô vang: Hoan hô, hoan hô! Thằng tổng thống Bí muôn năm. muôn
năm… muôn… ý địt mẹ… năm, Hự…? (có thằng ngã xoài)
Chiều chầm chậm đổ xuống con ngõ nhỏ hun hút, tối mờ. Lũ nhóc đứa
nào về nhà đứa ấy. Tiếng người rộn lên sau một ngày vất vả kiếm sống. Con ngõ
chỉ thật sự sống lại vào chập tối hàng ngày như thế. Lũ nhóc cả ngày quậy ồn ã.
Giờ thì im thin thít. Chỉ nghe tiếng mẹ chúng la mắng tội mải chơi quên việc
nhà. Trời tối hẳn. Mọi nhà đã sáng đèn. Bữa cơm đã xong mà mẹ con thằng Hành
vẫn còn lục đục. Cô Thơ, mẹ thằng Hành đi bán hàng cả ngày ngoài chợ. Nó mải
chơi chẳng chịu nấu cơm. Học về từ lúc 5 giờ chiều. Mải vui cùng lũ bạn, nó
quên béng chuyện đó. Nghe mẹ la mắng mãi, chừng cu cậu tức khí: Mẹ thôi chửi đi
nhá.
Ái chà chà! Hồi này mày oai rồi. Hừ… Sao mày bắt tao thôi. Mày là
con tao. Hư thì tao dạy. Động gì đến thằng nào con nào? Tiếng thằng Hành: Trẻ
con bây giờ là “chủ nhân tương lai của
đất nước” đấy. Thấy TV nó bảo thế. Mẹ chửi con là chửi “chủ nhân của đất
nước” đấy nhá.
Ôi trời đất ơi, làng nước ơi. Con tôi nó làm “ông chủ nhân” từ hồi
nào vậy kìa. Thế ông chủ nhân tương lai kia có ăn không thì bảo. Chủ nhân thì
phải giàu có. Phải nhà lầu xe hơi, kẻ hầu người hạ. Phải quần là áo lượt, tóc
chải gôm bóng lộn. Mặt phải trơ, trán phải bóng. Ruồi đậu trượt chân ngã gãy
răng… Nhìn ông con tôi kìa… Cô Thơ hạ giọng trì chiết: Phải làm mới có cái mà
bỏ vào mồm con ạ. Nhắc cho mày nhớ nha: “Com
lê ca vát cổ cồn. Không làm thì lấy máu lồn mà ăn”. Đã rõ chưa hả “ông chủ
nhân”? Cái ngữ như “ông” chỉ đáng mặt làm chủ nhân cái… đồ chó chết thôi. Cô
Thơ một lần nữa hạ giọng, giờ chỉ như tự nói với mình: Mẹ nó, tiếc công mang
nặng đẻ đau, giờ mới hay nó còn giàu chí tưởng bở hơn cả mình…?
Thằng Hô nãy giờ đứng thập thò ngoài ngõ. Nó lầm lũi quay đi, mồm
lẩm bẩm: Cũng… thường thôi???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét