Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Số 62-2013: Truyện tình thời chiến tranh... (tiếp)

Truyện ngắn

PHƯỢNG… (tiếp)


Trời tối hẳn chúng tôi mới về đến bến. Cả hai đứa ướt như chuột lột. Mấy anh trong đơn vị í ới gọi nhau ra khuân củi về. Tôi dìu Phượng về lán rồi bước thấp bước cao lần về chỗ ngủ, nằm vật ra võng. Đêm đó tôi sốt xình xịch tới sáng…

Sau đó không lâu, tôi bất ngờ được lệnh trở về hậu cứ. Có người bảo: Hình như cấp trên biết chuyện của tôi với Phượng. Họ muốn tách rời hai người ra. 

Hơn một tháng sau đó. Một người đồng đội về cứ nhận lương thực cho trạm tiền phương. Tôi lén hỏi thăm tin Phượng. Hắn bảo: Hình như Phượng sắp phải vào mặt trận. Lòng tôi chợt trầm xuống. Thế là Phượng phải một mình dấn thân vào vùng địch, biết bao nhiêu nguy hiểm bất trắc bủa vây. Liệu…?. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi vội chạy sang đơn vị vận tải đóng kế bên. Hỏi mượn thằng bạn đồng hương chiếc xe đạp thồ của nó. Nó bảo xe của tao để đi công tác. Cho mượn lỡ thủ trưởng hỏi thì biết làm sao…? Thì mày kiếm cớ đi đâu đó. Tao chỉ đi chừng ba bốn tiếng lại trả ngay. Thôi mà… Tôi năn nỉ.

Tôi mải miết phóng xe đi. Hơn tiếng đồng hồ sau mới tới đầu con dốc dẫn vào bến Giồng Sỏi. Đang nháo nhác ngó quanh thấy gã Ba Tung lúi húi kiếm rau Tàu Bay gần đó. Gã người Bắc cùng cơ quan với Phượng, vốn là đồng hương cùng tỉnh với tôi.  Tôi dừng xe hỏi. Phượng có trong cứ không?

Ba Tung hé mắt nhìn tôi vẻ giễu cợt. Ông muộn rồi. Phượng vừa đi khỏi…

Tôi vội chào Ba Tung rồi phóng xe dọc theo con đường mòn nhỏ. Chừng nửa giờ thì gặp Phượng đang lúi húi bước. Thấy tôi. Phượng a lên một tiếng rồi chạy ào tới. Tôi quăng xe đạp ôm chầm lấy em. Phượng thở hổn hển. Ôi anh hai. Út cứ nghĩ là sẽ không gặp được anh hai nữa… Em rơm rớm nước mắt. Tôi vỗ về: Thì anh tìm được em rồi đây… Hai đứa ghì chặt nhau hồi lâu. Mãi sau Phượng thủ thỉ: Út phải đi rồi. Sợ chậm giờ, người đón không chờ được thì lỡ việc. Tôi rút cây bút bi trên túi ngực đặt vào tay Phượng bảo: Anh chẳng có gì để tặng Phượng làm kỉ niệm. Chỉ có cây bút này anh vẫn thường dùng để viết. Nó còn mang hơi ấm của anh. Phượng giữ lấy coi như có anh ở bên Phượng. Em ngước nhìn tôi giọng như nghẹn lại. Nếu sau chiến tranh anh còn sống. Hãy đến đây tìm em. Phượng cầm tay tôi viết nhanh lên lòng bàn tay chai rộp mấy dòng địa chỉ.

Anh sẽ đi tìm em.

Phượng thủ thỉ. Em cảm nhận được tình yêu của anh. Em cũng yêu anh thật nhiều. Dù cho em có đi đâu thì vẫn luôn có anh trong trái tim em. Phượng cầm tay tôi đặt lên ngực bảo: Anh có nghe thấy tim em đang đập rộn lên đây không. Tôi nghẹn ngào: Anh không thấy gì hết. Phượng cười cười nắm bàn tay tôi luồn vào trong áo. Bàn tay tôi run rẩy phủ lên vồng ngực nóng bỏng của em. Cái núm vú căng cứng chạm vào lòng bàn tay rờn rợn. Tôi há to miệng hớp hớp không khí. Có cái gì đó đang nghẹn trong cổ, không nói nên lời. Phượng thì thào: Em thuộc về anh… Tất cả… Tôi đứng lặng bên rừng nhìn theo bóng em nhòa dần trong chiều cuối năm se lạnh, hanh hao…

(còn nữa)

2 nhận xét:

Unknown nói...

hớp hớp như cá...tiếc nhỉ 5 phút làm 1 cái tàu nhanh để nhớ đời cũng không dc...tiếc nhỉ phải ko lảo?

Unknown nói...

Có tiếc gì đâu. Hồi đó mình trong trắng mà. Tình yêu đầu nó vậy đó. Vừa... vừa run. Hé hé.