Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

Số 25-305-2014 - CUỘC CỜ TÀN.

Phần 1: BẦY QUÂN.

Anh Đại về nhà vẻ mặt hồ hở. Chị Đại chúm chím cười hỏi: Hôm nay anh có gì vui mà vừa đi vừa cười thế…?

Ủa… anh đang cười hả. Sao hôm nay em thông minh đột xuất thế cơ chứ?

Em là vợ anh mà. Không thông minh bọn chúng nó lại bảo em cũng… lú như anh sao?. Nhưng em chỉ thông minh mỗi khoản… tiền thôi.

Ừa phải rồi. Vợ anh xưa giờ vẫn nổi tiếng là thông minh tiền số một luôn ấy mà… He he he.

Nhưng em vẫn chưa biết anh vui cái gì?

Là anh vừa quyết định kế hoạch tầm chiến lược vĩ mô luôn…

Anh nói thì cứ nói, chớ em thì ứ hiểu được. Thôi thì em xin làm chân hậu cần, em thu phong bì hộ anh được chưa.

Bà nói chỉ có đúng trở lên. Xứ ta làm quan chỉ để vơ vét của dân của nước để làm giàu chứ cái thứ "đỉnh cao chí tệ" tự nhận thì làm được cái con chó gì cho dân cho nước đâu?. Nhưng bà chỉ nói đúng có... 50% thôi.

Em không hỉu. Thế 50% kia là cái con bỏ mẹ gì…!?

Còn là phải chiếm đoạt toàn bộ quyền lực trong tay, không thèm chia cho thằng nào hết. Ta toàn quyền tham nhũng ăn cắp phá hoại mà không đứa nào làm gì được ta. Bà hiểu chửa?

Dạ… em có hơi hơi hiểu ạ. Dưng mờ…

Mờ sao?

Là mọi ngày thấy anh về luôn với vẻ mặt đăm chiêu. Nay bỗng anh cười hơn hớn là cớ làm sao?

Là anh vừa chỉ đạo xong một vấn đề cực kì quan trọng.

Trọng gì?

Là anh vừa cho phép thằng Ngựa nó được… chết!?

Nhớ câu “sinh có hạn tử bất kì…”. Em cứ nghĩ người ta chết có số. Người chết là đau thương tang tóc. Bộ chú ấy chết làm anh vui đến thế sao.

Không phải… Bà coi thường chồng bà đến vậy chứ. Tôi từng sang tận nước... trên học tới “giáo sư tiến sỹ ngành ní nuận” chứ bộ. Bà nói thế coi ra khinh trình của chồng bà quá vậy chứ hử?

Dưng mờ em không hiểu. Cái thằng Ngựa nó là đường dây chính của vụ án. Nó chết thì… đứt mạch hết rồi còn điều tra điều mẹ gì nữa đâu?. Coi như công cuộc chống tham nhũng "mếu máo" của các anh thành phá sản dễ thế sao?

Bà đúng là “nữ nhơn nan hóa”. Nếu thằng Ngựa nó chết… giả thì sao?

Hả… Bộ xứ ta còn có vụ đó nữa sao?

Bà nên nhớ. Trong cái nhà nước của tôi. Tất cả chỉ có đồng chí... tôi. Mọi việc đều được “bí mật cuốc ra’ tất ráo cả. Một thằng chết “bất đắc kì tử” không rõ nguyên nhân mập mờ như nó. Bỗng dưng một ngày đẹp giời nào đó. Nó bỗng dưng trở thành liệt sỹ thì sao. Bà có tin không?

Tin… vụ này xưa giờ tôi được chứng kiến nhiều rồi…

Nếu thằng Ngựa nó chết… giả. Sau đó nó được đưa về một hang “Bác Bó” ma quỷ nào đó tận thâm sơn cùng cốc. Cho nó một viên “hoàn hồn đơn” của Tàu. Nó bỗng dưng tỉnh lại một cách đầy... ngơ ngác. Lúc đó nó có khai đồng chí X ra không?

Ừa nhỉ. Mả bố thằng đó không khai mới là lạ. Nhưng trên bàn cờ tàn hiện nay thì nó vốn là quân xe quân pháo quân mã, là một quân rất quan trọng. Chết xe pháo mã là chết nửa giang sơn rồi…!


Nè... chị ni chường mặt lên Face mà con cháu nó nhìn thấy, liệu chúng có ngượng không nhỉ?


Bà có lý. Nhưng nếu muốn quản lý quân tượng. Thì phải thí quân xe. Xe chết thì tượng rối. Tượng chết chỉ còn vài thằng sỹ. Mấy thằng này tuy có tiếng mà đều… Anh Đại xòe bàn tay từ từ nắm lại…

(còn nữa)


Không có nhận xét nào: