Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Số 101-2012: Truyện ngắn.


NỖI NIỀM ÔNG NGHỊ...

Ông từ hội nghị về nhà dáng mệt mỏi, ngồi phịch xuồng ghế… Đôi mắt  hầu như kém màu sắc, kém tia sáng… Bà Cuốc đặt trước mặt ông một ly trà nóng còn bốc hơi nghi ngút rồi lặng lẽ quay vào trong. Việc chăm sóc sức khỏe cho ông vốn là nhiệm vụ chính của bà xưa nay. Đã làm ông nghị nhiều khóa, ông khá nổi tiếng bởi có lần ông tự nhận với báo chí là mình rất… khôn. Ông từng đưa nhiều câu nói kiểu… “ý tứ xa gần”, thi thoảng lắm mới dám nói một câu thẳng thớn. Dù biết tự mình nói rồi lại tự mình nghe. Bao lần chất vấn, rồi chất vấn, rồi… thôi.

Mới đây, một bài viết của ông bị cái đám báo dân nó thi nhau mổ xẻ, phân tích. Ông đã bị ném đá không ít. Có thằng bạo mồm nó còn bảo ông hèn, ông nâng bi… Việc cần thiết nhất với ông là phải lấy lại cái “bi tín” sau vụ mất mặt ấy.

Ông mệt à? Tiếng bà Cuốc khẽ khàng. Hay ông rửa mặt rồi đi nghỉ sớm…?

Tôi không sao, chỉ hơi mệt tí thôi. Ngồi nghỉ chút là hết…

Tôi có nấu bát súp gà để ông ăn tối… Lúc nào ăn bảo tôi để hâm lại cho nóng..

Ừm…! ừ… hừ…!

À bà này… Cái biệt thự của tổ tiên nhà mình phải vất vả kiện tụng cả chục năm trời mới đòi lại được ấy, bà đã làm thủ tục sang tên sổ đỏ mới chưa thế. Bây giờ cái gì cũng phải “chính chủ” bà ạ. Lơ mơ là nó giở mặt nó cướp lại thì mất công toi…

Ông yên tâm, tôi đã gửi đi làm thủ tục bìa đỏ mới, chắc cũng sắp xong. Với ảnh hưởng của ông, mọi việc cũng không khó khăn trắc trở gì lắm…

Được vậy thì tốt, Nhưng cái “ảnh hưởng” ý coi mòi cũng không đáng tin lắm đâu..

Ông bảo sao?

Như cái vụ sáng nay trên hội nghị ấy. Tôi có nói đến cái “văn hóa từ chức” khi chất vấn “đồng chí X”. Tôi tính chơi bài ngửa, nói thẳng nói trắng ra cái điều mà người ta vẫn thường úp mở mỗi khi phát ngôn… Tôi tính làm ổng bất ngờ.

Nhưng theo tôi nghe trên TV thì không phải thế, đúng không?

Phải, tôi cũng không ngờ. Ổng chơi bài ngửa còn xuất sắc hơn tôi nhiều. Tuy vậy tôi cũng ít nhiều gỡ gạc được chút lợi ích…

Ông mang cái tiếng là đại diện cho tiếng nói của dân của nước. Chất vấn là việc phải làm của một ông nghị. Nhưng đã bao năm rồi lời nói của các ông chỉ là nước đổ đầu vịt. Không những thế sáng nay ông còn bị phản bác thẳng thừng. Ông thấy chưa. Cãi ghế của ổng là do cái “Tập đoàn X” nó  cho. Ổng chỉ có trách nhiệm phục vụ cái... chỗ đó thôi. Chứ cái đám chuyên “vỗ tay thuê” chỉ có tiếng mà chẳng có miếng” nhà các ông thì chả có cân nào lạng nào mà đòi người ta có cái “văn hóa từ chức” chớ?. Ông sai rồi…

Tôi sai?

Thì là ông chứ ai. Một khi cả “Tập đoàn X” đã không kỉ luật nổi một “đồng chí X” thì cớ gì lại đòi người ta từ chức, cớ gì người ta phải từ chức…?.

Đúng là không ai hiểu tôi bằng bà. Nhưng tôi cũng có gỡ gạc được chút sĩ diện sau cái vụ bị ném đá hồi nọ. Bây giờ người ta lại mang máng nhớ đến cái tên “Nghị Cuốc” trong cái “Hội vỗ tay thuê”. Cái quả chất vấn được một anh nhà văn khen là “làm nức lòng cử tri”… Vậy là đỡ rồi…

Ừa, ông nói vậy thì tôi nghe vậy. Có một điều tôi đã hiểu sai về ông…

Điều gì?

Là ông cũng chẳng khác gì họ. Cũng chỉ lo cho mỗi cái… mặt của mình thôi…

Ư… hừm… ừm…!?.

Bấy lâu tôi có nghe thiên hạ có vè rằng: “Đảng chỉ tay, Trung ương giơ tay, Quốc hội vỗ tay, Dân đành… bó tay”. Quả là dân ta thật sáng mắt. Bà Cuốc ngửa mặt lên trần nhà, bật thốt lên: Ôi… cái liêm sỉ... Mày ở đâu?


Không có nhận xét nào: