Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

Số 104-2012: Truyện ngắn.


VUA HAY TỔNG THỐNG?

Chiếc ghế đặt chính giữa bệ cao được làm theo mẫu bên chính quốc. Cũng long chầu hổ phục như ai. Đám quần thần đã chầu chực sẵn hai bên, đứng cứng ngắc như những pho tượng… đất. Anh Ba “com-lê-ca-ra-vát” oai phong bước vào. Tiếng xưng tụng vang rền thâm nghiêm: Anh Ba vạn tuế, vạn vạn tuế…!?


Anh Ba nheo mắt lướt qua một vòng rồi hỏi. Thằng Ruồi đâu sao chưa thấy.

Gã chánh văn phòng cúi đầu: Dạ bẩm ngài anh Ba. Thằng Ruồi đang bận trả lời chất vấn chưa xong ạ…

Được rồi… Bình thân!

Anh Ba ngoái sang bên nói nhỏ với ngài cố vấn: Nhân thằng Ruồi nó chưa đến, chú báo cáo anh công việc của chú coi sao?

Dạ… mọi chuyện hanh thông, muôn đường đều sáng. Em nghĩ vẫn đang chạy đúng kế hoạch ạ.

Mấy tháng vừa rồi chú làm tốt lắm. Chú cứ mần tốt vai trò “cố vấn” như thế là được rồi. Anh không quên công của chú đâu. Trong tình thế hiện nay chú phải nắm cho chắc, điều khiển cho hiệu quả cái đám “âm binh” của chú. Anh biết, chú là tay đắc lực, có công rất to… !

Dạ cám ơn anh Ba. Nhưng...

Nhưng sao…?

Khi anh nắm trọn quyền lực trong tay rồi, thì em…

Chú khỏi lo, chú sẽ được vinh quy bái tổ, sẽ dưới một người trên cả triệu người. Triều đại nào cũng cần có “Quân sư”. Chú hiểu chửa?

Dạ em vẫn cứ hơi lo ạ..

Lo gì…

Hiện giờ lũ âm binh đã giao vào tay thằng đệ ruột. Nhưng biết đâu… Cái nghề của em nó bạc lắm. Vừa bắt tay cười cợt chúc tụng đấy, chả biết nó cho em ăn đồ Tàu, em “im lặng” lúc nào không hay đấy ạ. Bài tẩy của em đã truyền cho chúng hết rồi. Ngộ nhỡ…!?

Anh còn thì chú còn. Chú lo xa quá đấy.

Dạ… dạ… em đâu dám.

Anh nhắc cho chú nhớ. Qua keo “hội nghị” vừa rồi, chú đã biết trình của anh rồi chứ. Đường đường cả cái “Bộ Chăn Trâu” với tột đỉnh quyền lực cũng đã bị anh hạ bệ chỏng gọng luôn. Bây giờ anh còn sợ thằng nào chứ?. Tiền trong tay, quyền trong tay. Bên bác Tập cũng đã có ý chấp thuận rồi. Hiện anh đang phải suy nghĩ cách “lập quốc” mới nữa thôi. Chú không thấy hồi này anh bận lu bu vụ đó dữ lắm sao?

Dạ em biết… Nhưng anh Ba tính làm “vua” hay “tổng thống” ạ?

Làm vua hả…?. Đủ má nó, làm vua thì độc tài toàn diện triệt để rồi. Quyền lực tối cao, muốn thằng nào chết thì phải chết, “cho may ô mới được phần may ô”. Thiên hạ dưới gót chân ta… kể cũng ham thật. Nhưng chả lẽ bao năm mượn danh nghĩa đổi mới, ta đã lừa được khối thằng khắp thế giới. Bây giờ quay lại “thời kì đồ đá” đó sao. Đủ má… kế này hỏng có hay. Tao nghĩ làm “tổng thống” cho nó… mới, còn có cơ lừa thiên hạ tiếp. Bên trong ta cứ tiếp tục bài “độc tài toàn trị”, ta cứ làm vua coi đứa nào làm gì được tao. Mày cứ coi cái thằng họ “Pu” bên “Nga ngố” đó. Hết làm tể tướng lại lên làm tổng thống. Hễ cứ thằng đối lập nào ngoi lên là tìm cách bóp cổ cho nó lè lưỡi ra trước khi bầu cử. Thằng nào mon men được đến cái ghế của tao chớ?.

Gã quân sư vội cúi đầu lễ phép: Dạ thưa, kế của anh Ba thật là “năm bờ oăn”.  Em xin bái… bái phục cả nón ạ. Dạ em xin lui ạ…

Ừa về đi. Nhớ đi đứng cẩn thận nha…!?

Dạ cám ơn anh Ba.

Gã quân sư ra đến cổng còn ngoái lại lầm bầm: Con mẹ nó. Cái đồ ăn cháo rồi vạch ku đái luôn vào bát mà cũng đòi so với họ Pu. Đúng là đéo biết ngượng. Ừ… mả mẹ nó, ông biết chắc khi đó ông mày đây sẽ chết đầu nước. Bộ ông không biết bàn tay của mày tàn độc đến cỡ nào sao?.

Đêm sâu thắm, vạn vật mờ ảo sau màn sương màu trắng đục. Bóng trăng bỗng trở nên xanh ngắt, lạnh lẽo… Ngài cố vấn thong thả dạo bước giữa trời mây êm ả nhẹ thênh. Bỗng giật mình sững lại giữa đường, mắt mở to kinh ngạc. Một gã cởi trần đen chũi, béo như Sumo Nhật, tay cầm qủa búa đen xì to tướng hình thù kì dị… trợn mắt nhìn gã, cất tiếng như sấm rền: Mau theo tao về chịu tội…!

Ngài cố vấn giật mình choàng dậy. Toàn thân mồ hôi vã ra như tắm… Gã hét lớn. Chúng mày đâu cả rồi… Xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng vọng từ mấy bức tường đập vào nhau nghe rền rền mãi không dứt. Ngài ngẩn người ra một lúc mới nhớ… Ô… quên mẹ nó mất, mình về hưu đã mấy tháng rồi còn gì…!?


2 nhận xét:

Unknown nói...

HAHAHAH ! VỀ HƯU RỒI MÀ CÒN GẶP ÁC MỘNG .

Unknown nói...

Đủ biết là tội ác đã gây ra luôn ám ảnh kẻ man rợ đến suốt đời...