Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Số 89-2012: Thơ...


Chiều trời chợt mưa lớn. Những đám mây đen kịt xầm xập như úp xuống mặt đất. Ngồi ngắm mưa rơi trước hiên nhà. Vẩn vơ nghĩ ngợi về rất nhiều chuyện. Giống như đang dợt lại những thước phim đã cũ của riêng mình. Tạnh mưa, hơi có chút nắng hoe bên kia đường. Con phố như vừa được tắm mát, gương mặt trở nên tươi tỉnh, thấy dễ thương hơn. Thế là lấy xe ra phố… Đường vẫn còn vắng xe cộ qua lại. Chợt nhớ một bài thơ viết đã lâu lắm. Hồi đó còn trẻ người., tình thì dạt dào mà thơ thì thật đơn giản, vụng về… Nay thấy cảnh lại sinh tình. Nên quay về nhà lục lọi trong đống sổ sách cũ, mãi mới tìm thấy. Chuyện đã cũ mèm mà nhiều lúc vẫn cứ nhớ. Lạ thật…

PHỐ MƯA…

                 
Chiều nay đạp xe ra phố,
Làn mưa giăng giăng mắt buồn.
Dấu chân người yêu năm cũ,
Bây giờ chìm dưới mưa tuôn.

Giọt mưa thấm vào đâu đó,
Âm thầm ở trong hồn tôi,
Trống hoang nỗi lòng mở ngỏ,
Gió lùa kỉ niệm dập vùi.

Tình đã bẽ bàng phai nhạt,
Vòng tay lìa bỏ vòng tay,
Thời gian xa lòng cách mặt,
Cớ sao nỗi nhớ vẫn đầy?

Lối xưa đón đưa còn đó,
Chỉ tôi với người cố quên,
Giọt mưa như là giọt lệ,
Tiếc thương ngày tháng êm đềm.

Phố chiều mưa rơi phố vắng,
Chiều rơi vội vã chiều hoang…

1991

Không có nhận xét nào: