Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Số 33-2012: Truyện của Lão Hồ Đồ.



NỘI TÔI…

Cứ đến 29 tết, Nội nằng nặc đòi về quê. Vào ngày đó, ba tôi im lặng chấp hành mọi điều kiện của Nội. Ông lái chiếc xe 4 chỗ, đưa cả nhà về quê… Mỗi năm vào ngày đó tôi như bị cực hình. Thấy phải làm rất nhiều chuyện mà tôi không hiểu. Căn nhà ở quê nằm khuất trong khu vườn rộng trồng cây trái, mái lợp cỏ tranh. Vách ngăn cũng bằng cỏ tranh, nền đất nện với mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh mốc thếch. Mỗi lần về quê, Nội lẩn thẩn sờ lần từng đồ vật cũ kĩ trong nhà. Hồi lâu lững thững ra gốc mù u đầu con rạch cạn ngồi im lặng như một pho tượng. Có lần nghe Nội ca cẩm: Ngày trước con rạch này rất rộng và sâu lại nhiều nước nữa. Chỗ này cột chiếc ghe nhỏ của nhà mình. Vậy mà…

Ba tui trở nên lầm lì. Ổng chỉ lững thững đi theo những bước chân lẫm chẫm của Nội… Còn tôi thì tha thẩn lượn quanh khu vườn cho hết thời gian. Gia đình tôi sồng trên thành phố, một căn nhà lớn ba tầng gần trung tâm, cách quê vài chục cây số. Con đường nối hai nơi nhỏ hẹp, rải một lớp nhựa mỏng làm mặt, đây đó nhiều chỗ rạn vỡ gồ lên như lưng trâu, thi thoảng mấy hố lõm sâu như chỗ heo nằm. Ba tôi bảo trông nó giống như cái hố đạn pháo ngày trước. Tuy vậy cũng đã có đường để đi, ngày trước muốn lên thị xã phải đi bằng ghe lái. Nội tôi kể  thế…

Năm nay Nội yếu lắm, không về quê được nữa. Nội gọi ba tôi vào bảo: Thằng Hai mày về quê thắp nhang mộ tổ tiên thay má, nhớ đi mau rồi về. Nội chỉ nói thế rồi quay mặt vào tường. Tấm đệm Nội nằm phát ra tiếng sột soạt rin rít… Ba kéo tấm chăn mỏng đắp ngang người Nội. Ông quay ra dặn tôi: Ba đi nhanh thôi rồi sẽ trở lại ngay. Nhớ coi chừng Nội nha Út. Chỉ vài chục cậy số, ba đi xe máy cho nhanh. Nói rồi ông lúi húi dắt xe ra khuất mé cửa.

Tôi mang laptop ra học bài, cũng sắp bảo vệ luân án rồi. Khi tôi tốt nghiệp đại học. Ba bảo tôi cần phải học thêm để sau này về giúp ba quản lý công ty… Giờ tôi đã sắp tốt nghiệp thạc sỹ một trường quốc tế của Mỹ. Trường này chỉ dạy bằng tiếng Anh. Nhớ hồi mới vào học, lớp đông lắm, có tới cả trăm. Chỉ hơn tháng thì vắng hẳn. Phần đông là con cháu các quan chức đăng kí theo học. Nhưng cứ rã đám dần bởi thày giảng bài bằng tiếng Anh. Người không đủ khả năng ngoại ngữ, ngồi nghe khác nào vịt nghe sấm. Mới hay việc học đâu có dễ. Ví như phải học xong phổ thông mới đủ khả năng để nhận thức các kiến thức bậc đại học vậy.

Nội thở dài, trở mình nằm nghiêng. Trời trở gió, mấy đám mây xám lăng xăng bay lượn trên bầu trời. Nắng đã chênh chếch bên hông nhà. Thấy Nội rên khe khẽ. Chắc là Nội đau lắm. Nội tôi bị bệnh khớp đã lâu. Những ngày trở gió, Nội thường khó ở trong người. Tôi ngồi bóp chân cho Nội hồi lâu. Thấy Nội nằm yên. Tôi khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp cho Nội, lại ra phòng ngoài làm bài tiếp.

Xế trưa Ba về. Theo sau ông là một ông già, tóc bạc phơ, ăn mặc rất sang trọng. tóc bóng mướt, da mặt tai tái, đôi mắt héo úa. Nhìn sắc mặt thì thấy ông có vẻ như là đang bịnh nặng.

Dạ… mời ông Tư ngồi chơi ạ. Con Út đâu, rót nước mời ông Tư nha.

Dạ… Tôi bưng khay nước rón rén lại bàn, đặt ly trà nóng ấm với cái đĩa trước mặt khách, khẽ khàng: Dạ… con mời ông Tư dùng nước trà ạ…

Ông già ngẩng nhìn tôi, đôi mắt đục lờ bỗng bừng lên vẻ ngơ ngác khiến tui hơi ngỡ ngàng vội quay nhìn sang chỗ khác. Sao ổng nhìn mình với ánh mắt lạ vậy chớ?

Con nhỏ…

Dạ thưa ông Tư. Nhỏ Út là con gái duy nhất của tui đó. Dạ, cháu vẫn còn đang đi học ạ.

Mà… con nhỏ…?

Ông khách thoắt nín bặt

(còn nữa)


Không có nhận xét nào: