Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Số 22. Truyện của Lão Đồ (tiếp)


CHUYỆN CỦA NHU VÀ TÔI (tiếp)
  
Trường tổ chức tổng kết cuối năm. Tôi gọi cái Thảo bảo: Tôi có chân trong đội văn nghệ của trường. Hay là Thảo với Nhu về trước kẻo tối… Hơn chín giờ liên hoan văn nghệ mới tan. Tôi rảo bước trên quãng đường vắng. Vừa qua khúc quanh, bỗng giật mình khi thấy Nhu vẫn ngồi bên cổng trường đợi tôi. Trăng đêm vằng vặc. Con đường đất đỏ ánh lên như dát bạc. Nhu nép sát vào người tôi, tay vẫn ôm ghì cặp sách to tướng. Nhu lạnh à. Không… Thế sao… Nhu sợ. Sợ gì?. Nhu sợ ma. Tôi bật cười, làm gì có ma đâu chứ. Tôi giành lấy cặp sách của Nhu khoác vào một bên vai. Nhu lặng lẽ choàng tay ôm cánh tay tôi. Gió lộng tung bay những sợi tóc của Nhu cọ vào má tôi buồn buồn…

Tôi trúng tuyển nghĩa vụ. Buổi chiều, làng xóm đến chơi chia tay rất đông. Mãi mười giờ tôi mới lẩn ra ngoài, tìm sang nhà Nhu. Đèn vẫn sáng. Tôi vớ hòn sỏi ném về phía đó… Hai bím tóc vụt hiện nơi khung cửa sổ. Tôi gọi… Nhu… Nhu. Chiếc bóng bé nhỏ lách qua bờ rào sau vườn. Nhu kéo tay tôi bước nhanh về cuối xóm. Trăng sáng lắm, có thể nhìn rõ khuôn mặt tròn với đôi mắt sáng lấp lánh của Nhu. Mai tôi đi rồi… Mấy giờ thì giao quân?. Nghe phổ biến là mười giờ. Tôi đi lần này chẳng biết bao giờ mới về… Nhu… Nhu có nhớ…?. Tôi im bặt, mắt vội nhìn đi rất xa. Nhu thì thào: Anh đi xa có nhớ Nhu không?. Nhớ… nhớ rất nhiều…!. Nhu véo tay tôi cười cười. Chỉ được nhớ một tí ti thôi. Thật à… Nhu áp má vào tay tôi thủ thỉ: Anh sẽ về chứ. Chiến tranh mà, sao mà nói trước được chứ. Biết bao người ra đi, có mấy ai trở lại. Nhưng anh thì khác, phải trở về nghe chưa. Ừ hứa. Nhu lại dụi má vào cánh tay tôi im lặng. Sương đêm lành lạnh bao phủ trên tán cây. Những hạt sương li ti trên vệ cỏ cũng lấp lánh như mắt em. Tôi choàng tay qua vai Nhu, bàn tay run bắn… Chiến tranh chắc còn lâu lắm, Nhu có chờ được không. Hừ… hỏi lạ… Khuya lắm rồi, về thôi anh. Nhu dúi vào tay tôi một gói nhỏ. Tặng anh. Nó như là Nhu sẽ luôn đi theo anh… Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm ấm của Nhu đặt lên ngực, hơi thở bỗng nghẹn ngào…

***
Tôi vượt mấy chục cây số về quê. Con đường trải dài giữa những cánh đồng vắng. Bụi tung mù mịt làm úa đi cái nắng hanh hao khô khốc của đầu thu. Trời se lạnh. Bên đường mấy cây phượng vĩ nở hoa muộn. Những cánh hoa đỏ rơi rụng tả tơi, cứ chao chao theo gió…

Nhớ hồi mới trở lại quê hương. Gặp cái Thảo, Tôi hỏi thăm Nhu. Cái Thảo nhìn tôi ngạc nhiên: Chuyện đã mười năm rồi. Con người đã bao đổi thay… hỏi nữa để làm gì?. Năn nỉ hồi lâu, cái Thảo ngập ngừng: Nhu đã lấy một anh tiến sỹ con nhà quan lớn, có hai con gái, hiện sống ở Hà Nội. Cái Nhu thế mà ghê nhá. Đang làm nhà nước, nó dứt khoát bỏ chồng bỏ việc, nhảy ra làm kinh doanh. Nghe bảo giờ nó giàu lắm, thành đại gia rồi…

Cánh cửa bật mở. Em hiện ra trước mắt tôi. Nhu giờ người đã đẫy ra, mái tóc lấm tấm sợi bạc, đôi mắt mở to ngỡ ngàng. Chào Nhu… Ơ anh… Nhu chợt nín bặt. Theo Nhu bước vào phòng khách. Khu vườn ngày trước đã phá đi, xây thành căn nhà lớn rộng rãi khang trang. Nhu rót nước mời tôi, bàn tay có vẻ vụng về… Anh khỏe không. Vẫn khỏe. Ngày trở về, tôi có đi tìm Nhu. Nhưng nghe bảo Nhu đã đi xa… Nhu đưa tay chỉ đứa nhỏ đang ngồi chơi dưới đất giữa đống đồ chơi ngổn ngang. Cháu ngoại của Nhu đây, bốn tuổi rồi. Giờ Nhu ở đâu? Câu hỏi như buột ra ngoài ý nghĩ. À…  Nhu hiện đang ở Úc, mới về nước được mấy ngày. Lần này về có ở lâu không? Nhu nhoẻn cười. Anh biết mà… Nhu cũng muốn ở thật lâu. Mấy năm rồi mới về Việt Nam. Mẹ Nhu cũng đã yếu rồi… Nhu bất chợt thở dài, ánh mắt như vừa chợt úa đi. Nhu còn công việc bên Úc, chẳng thể ở lâu được… Vậy là… đã ba mươi năm qua rồi, thời gian trôi đi nhanh quá… Nhu lại cười, hai núm đồng tiền tròn vo ngày trước đã biến mất, bên khóe miệng hằn những dấu ngoặc, gò má mấy vết nám lỗ chỗ… Mình già rồi phải không anh… Ừ. Mình đã già thật rồi…
                                                                            
Nhu tiễn tôi ra ngõ. Nắng ngập ngừng theo mỗi bước chân em. Tôi dừng lại nắm bàn tay giờ đã khô ráp và lạnh lẽo. Tôi nhìn Nhu lòng thăm thẳm nỗi ưu tư. Nhu thủ thỉ: Anh về đi kẻo muộn, đường còn xa mà… Tôi muốn giữ mãi bàn tay của em trong tay mình. Một cánh phượng đỏ chao nghiêng đậu trên vai Nhu. Cả hai cùng ngẩng nhìn lên… Tạm biệt Nhu. Có lẽ là tôi sẽ nhớ mãi buổi chiều hôm nay... Nhu nhoẻn cười. Chỉ được nhớ một tí ti thôi đấy. Ừ… thì một tí thôi vậy. Phía bên kia đường, dàn AUDIO nhà ai đang phát một bài hát cũ:

"Ngày xưa đằng ấy nhà xa,
Bởi vì thương quá nên ta đưa về.
Ngày xưa đằng ấy tóc thề,
Ta thì tóc ngằn nên về tương tư.
...
Ngày xưa nhắc lại chỉ là ngày xưa..."


Không có nhận xét nào: