Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Số 34-2012: Truyện của Lão Đồ.


NỘI TÔI (tiếp)

Nội tôi chống gậy lập cập bước ra, lặng lẽ ghé ngồi vào chiếc ghế mây vẫn thường ngồi, chậm rãi vê miếng trầu đưa lên miệng, nhai bỏm bẻm.

Bà có khỏe không. Hình như bà đang bịnh…!?

Già rồi còn khỏe với ai. Tui bịnh sơ sơ thôi, hỏng có chi?

Bà giờ sung sướng quá rồi. Gia đình con cái đề huề. Lại có con cháu gái học hành giỏi giang. Ừa, mà sao nó giống bà hồi đó như  bóc vậy chớ. Hồi nãy nhìn nó, tui cứ nghĩ là…

Ông nói chi lạ. Ông làm đến bậc quan to nhất tỉnh. Ông đã ngồi trên đầu thiên hạ, ông chẳng thiếu gì tiền, vậy còn chưa vừa lòng sao?. À mà con cái ông chắc phải giỏi giang lắm, làm đến chức gì rồi?

Hưm… bà mỉa tôi làm gì. Nghĩ đến con cái tui buồn thúi cả ruột… Đã lâu lắm tôi mới về quê… Không gặp thằng Hai đây tui cũng không biết bà còn sống đến bây giờ…

Ông còn nhớ đến tui nữa sao?.

Tui… tui…!. Ông Tư cúi mặt thở dài.

***

Mấy ngày sau, Nội có vẻ mệt lắm. Nội kiu ba tôi tới dặn dò: Dù ổng có sai thì má cũng đã tha thứ cho ổng rồi. Thằng Hai mày cũng…

Ba tôi gắt: Má tha chứ tui hỏng có tha được đâu…

Thằng Hai vẫn chứng nào tật đó, mi cố chấp quá, tha được thì tha đi…

Tui không thể quên những năm tháng sống ở quê. Má lặn lội quanh năm vất vả đầu tắt mặt tối, ăn khổ sống hèn… giành tiền nuôi tui ăn học. Tui nghĩ công của má đối với tui chẳng thể nào kể hết. Mấy chục năm qua chỉ có má với tui. Có thấy mặt ổng bao giờ đâu… Khi biết ra thì ổng làm quan lớn rồi. Nhà giàu muôn thiên… mà ổng có bao giờ tìm thăm má lấy một lần…?

Ừa… hồi đó chiến tranh mà, ổng mải lo làm cách mạng. Trách ổng cũng tội

Tui không trách ổng. Chiến tranh đã qua mấy chục năm rồi…

Người sắp chết thì chấp nhất nỗi gì chứ. Thằng hai nghe má đi. Mình ở hiền gặp lành, trời cao có mắt đó con ạ…

Tui nghe nói ổng bây giờ sống buồn lắm. Vợ con ổng quanh năm mải lo ăn chơi đốt tiền… Ổng đã nghỉ hưu mấy năm rồi, sống một mình trong căn biệt thự lớn trên Sài Gòn, bệnh chẳng có ai chăm sóc. Ổng được vậy cũng là tốt phước rồi đó má.

Mi cứ giận ba mi mãi được sao?

Nội giận dỗi quay mặt vào vách, không nói gì nữa…. Ba tôi ngồi lặng bên giường rất lâu. Ông lặng lẽ nắm bàn tay giá lạnh của Nội buông thõng nơi mép giường, Ánh mắt ông như chợt chùng xuống. Nội tôi đi ngay hôm sau đó.

***

Ngày tôi theo chồng, ba gọi tôi vào bảo: Đây là đôi bông tai của Nội. Lúc ra đi, Nội dặn ba trao lại cho con ngày con lấy chồng. Nó chẳng đáng là bao, nhưng đó là cả kỉ vật duy nhất cả cuộc đời gian khó của Nội. Con phải giữ gìn cẩn thận nha…

Tôi nhận chiếc hộp nhỏ trong tay mà đôi mắt rưng rưng…

Ba tôi bảo: Đã mấy lần Nội nói ba tha thứ cho ổng. Nhưng ba… không… thể…!. Mấy năm chiến tranh, ổng từng được Nội con nuôi nấng che chở. Nội thương ổng, chịu khổ cả một đời chờ đợi ổng. Nhưng ổng có bao giờ nhớ đến Nội đâu. Người mà chỉ biết có tiền, đến quê hương, vợ con của mình cũng bỏ mặc. Còn đưa người về cưỡng chế cướp đất của chính quê mình rồi bán cho người nước ngoài. Đến cái khu mộ tổ nhà mình ổng cũng chẳng chừa cho nữa…

Không có nhận xét nào: