Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Số 123-2013: Vài nhận định...

VỀ CÁI THẾ CỦA TRUNG QUỐC VÀ NHỮNG KẺ ĐỒNG MINH

Năm 1949, Trung Quốc (TQ) mới giành được chính quyền trong lúc nạn đói đang hoành hành dữ dội, đem đến cái chết của hàng triệu người. TQ vốn là dân tộc có bề dày 5.000 năm văn hóa. Vẫn tự hào là nền văn minh hàng đầu châu Á. Nhưng TQ vẫn dễ dàng bị Nhật chiếm đóng. Đó chính là cái phần đen tối trong bản chất của dân tộc Trung Hoa. Một đế quốc Trung Hoa vô cùng độc ác man rợ, nhưng tầm nhìn hẹn hẹp và bảo thủ. Nhưng lại là một dân tộc có gần một tỉ người, chỉ kiếm miếng ăn để tồn tại cũng đã vô cùng khó khăn…

Nhìn vào lịch sử những năm tồn tại dưới chế độ CS. TQ vẫn là một đất nước đói nghèo, lạc hậu. Nội bộ thì nát như tương Bần. Mới xảy ra cuộc “Đại CM văn hóa” lừng lẫy thế giới nhằm thâu tóm quyền lực, khiến hàng chục triệu người TQ chết dưới tay họ Mao. TQ thời đó có thể nói là tương lai mù mịt. Những cái đầu vĩ đại cũng chỉ nghĩ ra được mấy cái “Đại nhảy vọt”, cái “phong trào diệt… chim sẻ”. “chiến dịch nhà nhà nấu gang thép”... vân vân và vân vân.

Bỗng đâu vào ngày đẹp trời, một thằng Tây mũi lõ xin đến làm quen. Đó chính là gã họ Ních từng mấy đời làm tổng thống Mỹ. TQ mới ngộ ra rằng: Tuy thằng Nga Ngố kia xưa giờ là đồng chí anh em, dù bằng mặt nhưng chẳng bằng lòng. Mình chỉ chiếm có mấy trăm ngàn cây số vuông phía nam đặng đưa đám dân qua đó để giải tỏa áp lực đói khát. Cái vùng đất khỉ ho cò gáy, quanh năm băng tuyết bùn lầy chẳng mấy ai sống nổi đó. Thế là 320 ngàn “lính tiên phong tinh nhuệ” bỗng dưng chỉ có một đêm đều biến mất tăm khỏi trái đất. Đau quá mà nói không ra lời. Thế giới sau thế chiến thứ II từng được phân chia thành Đông-Tây Đức. Nam - Bắc Triều. Nam - Bắc VN… và vẫn đang được “giữ nguyên hiện trạng”. Áp dụng trò chơi hai bên cùng thắng. Thằng Nga ngố kia sống hay chết cũng mặc mẹ nó. Mình lo thân mình trước đã. Tình đồng chí “VS toàn thế giới” chỉ là cục cứt ba nắng mà thôi.

Khi gã họ Ních sang thăm và chủ động chia cho lá bài tẩy. Như vớ được vàng, TQ vội vồ lấy… Và kết quả sau mấy chục năm. TQ đã trở nên giàu có, bèn nghĩ đến việc mở rộng bờ cõi. Xông lên phía bắc ư?. Bài học đau đớn khi xưa còn đó. Thằng Nga Ngố tuy nghèo nhưng vũ khí nó mạnh, đâu dám nữa chớ. Mới thử xua đám ngư dân mon men sang vùng biển của nó tính bắt cá trộm thì nó trừng trị thẳng tay, nên sợ vãi đái.

Bên đồng chí họ Mông vốn dân du mục, chỉ lấy chăn nuôi làm nguồn sống nên suốt đời nghèo đói lạc hậu, yếu hèn thâm niên. Thì các đồng chí TQ bèn… nuốt chửng. Sinh ra cái… Nội Mông, tiện thể chơi luôn cái Tây tạng… cũng vất vả quá vì toàn núi đồi trùng điệp. Di dân lên đó mà đói vẫn hoàn đói nghèo. Tiến sang phía tây thì gặp thằng Ấn đánh nhau ngang ngửa mấy năm. Chiếm của nó mấy trăn ngàn km vuông biên giới. Nhưng lại vớ phải vùng đất “chó ăn đá gà ăn sỏi”. Thành thử cũng vô ích…

Nghĩ đã đến lúc trở thành hổ thành báo nên TQ bắt đầu ra tay chèn ép đám các nước nhỏ yếu trong khu vực với những cú nhận vơ về lãnh thổ, biến đảo khắp vùng biển Đông, biển Nhật Bản... Đang ngon trớn thì vấp phải đòn “xoay trục” của Mỹ. Nó lấy cớ chống hột nhân Bắc Triều, nhưng thực ra là thực hiện kế hoạch bao vây TQ mọi mặt, cả về kinh tế, chính trị, quân sự… Rồi bọn Châu Âu nó cũng vào hùa theo. Thế là… tắc. TQ bị vây chặt đến nỗi chẳng dám thò chân ra thế giới, đành quay về xóm nhà “múa gậy vườn hoang”, đe dọa mấy tên lân bang nhỏ yếu kia. Nhưng TQ với nền kinh tế phát triển nóng hàng vài ba chục năm, tuy giàu mà không mạnh. Chỉ là một nhà máy khổng lồ chuyên làm hàng giả, hàng độc hại… để xuất khẩu. Nay chả ma nào thèm mua nữa. Dựa trên một nền “công nghệ phát triển” trên tinh thần ăn cắp rồi làm giả… y chang.  Nên chi phí nguyên vật liệu tốn gấp ba bốn lần… chúng nó. Mỹ bịt cửa “Ma-Lai-Ca” thì chỉ còn nước chết.

Thằng Nga ngố kia đã lộ mặt là tên “lái súng”. Chuyên bán tài nguyên quốc gia để làm giàu. Được cái sẵn nguồn dầu khí dồi dào. Nó căm thù Mỹ. TQ vẫn coi Mỹ là kẻ thù… “giai cấp” không đội trời chung. Vậy thì sợ gì không chơi với thằng Nga. Ua… may quá. Nó chấp nhận bán dầu khí cho mình. Vừa đỡ phải vận chuyển đường xa tốn kém. Nhưng thằng này ác cái là nó không tình cảm, sẵn sàng chặt chém không nương tay, lại là giống nhớ dai thù lâu nên…

Nhìn về mặt ngoại giao, Mỹ hay Nga cũng đều là đồng minh của Trung Quốc, bởi cả ba thằng chúng đều là nước lớn, là đại gia. Nhưng đó chỉ là thứ đồng minh kiểu chợ trời, thuận mua vừa bán, không thể tin cậy. Nay thì thế, mai thì biết đâu… Và đặc biệt xét về mặt nào thì với hai thằng đồng minh lớn đó, TQ chỉ chơi được ở… kèo dưới

Người đồng chí 4/16 phía nam TQ thì sao?

TQ nay đã quá mạnh. Chỉ cần ấn nút phát là mình ra tro… Nhưng đã trót thì đành… chét vậy chớ biết làm sao. Tội bán nước thì không thể rửa được. Thôi thì cũng là do “quá khứ để lại”. Nhưng cái nguy cơ mất nước về tay người đồng chí anh em 4/16 nó to đùng ngay trên đầu, biết tính làm sao?. Bấy nay chơi trò đu dây, nên chẳng có thằng nào nó tin cậy, chẳng có bạn bè đồng minh chí cốt...!?. Năm lần bẩy lượt cầu cạnh Mỹ cũng chỉ kiếm được mấy lời hứa?. Ta vưỡn chửi Mỹ thậm tệ. Coi nó là kẻ thù giai cấp, là bọn giãy chết chó má để “định hướng dư luận”. Cũng bởi thằng Mỹ ngày trước nó từng bắt tay với LS-TQ chia đôi đất nước. Để đến nỗi xảy ra nội chiến tới hơn 20 năm nồi da xáo thịt... “Đuổi” được Mỹ tưởng là hay, là giỏi, rồi huênh hoang khoe khoang… Giờ biết dại mà vẫn phải muối mặt đến cầu cạnh nó. Đau hơn bị thiến.

Có đồng chí “phản biện” từng bao biện rằng: Chả cần đánh thì mấy thằng cầm đầu cũng đã ở trong tay rồi. TQ chỉ cần đặt cái tên cho tỉnh mới là xong. Điều này có lý nhưng đâu dễ mà nuốt trôi.

Biết đâu với truyền thống “đu dây” lâu năm. Các đồng chí ta đã ngầm kí với Mỹ cái cam kết bí mật nào đó sau những chuyến ngoại giao… đi đêm. Và cũng biết đâu có điều khoản quan trọng rằng: “Mỹ có toàn quyền can thiệp nếu…”. Tình báo Hoa Nam nó nằm ngay trong cái đầu của các đồng chí. Nó đâu có ngu mà không biết các đồng chí nghĩ gì?

Kết luận:

1. Ta và Bắc Triều chưa bao giờ là đồng minh của TQ. Chỉ là thân phận nô bộc, đưa thân làm phên dậu che chắn cho TQ mà thôi. Bắc Triều vốn là tên “Chí Phèo” chuyên gây sự để kiếm miếng ăn qua cơn đói vật vã. Ta thì cũng có con bài… “dân chủ” để ra giá. Bởi thế TQ không thể đánh hai tên nô bộc được trong lúc này.

2. Mỹ từng chia cho TQ lá bài tẩy để đánh thằng Trùm Sò Nga Ngố làm tan rã toàn bộ hệ thống CSQT. Nay Mỹ đang ép TQ trở lại vạch xuất phát. Nếu TQ có bề gì thì… (không cần nói ai cũng hiểu)


3. Thời đu dây (đồ đểu) đã chấm dứt. Vậy là chơi với TQ hay với Mỹ cũng đều không thể giữ được quyền lực nữa rồi. Đã đến lúc cần tìm cái cống nào đó. Chỉ còn phải lo có mỗi điều ấy nữa thôi.


Không có nhận xét nào: