Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Số 132-2013: Căng thẳng nội bộ.

CHUYỆN XẢY RA LÚC 9 GIỜ VÀ 30 PHÚT TỐI

Bà bác sỹ đi họp chi bộ về, mặt hầm hầm: Tôi đã bảo ông mà, cứ “bờ lốc bờ leo” mãi. Giờ thì biết tính làm sao?

Có chuyện gì.

Là chuyện to rồi.

To với bà hay to với tôi…?

Là to với ông, rồi liên lụy tới tôi.

Chuyện của tôi bà lo chi cho mệt?

Là đồng chí bí thư vừa gọi riêng tôi ra nhắc nhở.

Nhắc nhở gì?

Là chuyện ông viết bài trên mạng…

Hả… tôi viết bờ lốc thì liên quan gì đến đồng chí bí thư của bà chứ?

Không phải, đây là chỉ đạo từ trên.

Trên nào?

Là trên thành phố. Từ giờ ông không được viết bờ lốc nữa?

Hả. Nhưng tôi thì liên quan gì đến thành phố chứ?

Là ở trên nữa chỉ đạo về…

Này bà đừng có to mỏ. Em họ mười tám đời nhà tôi đương nhiệm phó giám đốc sở CA. Có gì thì nó phải biết trước. Bà đừng có dọa tôi nhá.

Tôi không dọa. Đây không phải chuyện bên CA…

Thế thì là chỗ nào?

Không phải thứ đó. Là chỉ đạo từ bên “ban tư tưởng văn hóa”.

Nhưng có gì thì em họ tôi sẽ can thiệp. Tôi xưa giờ éo sợ đứa nào nhá.

Ồi… mấy thằng đó chỉ là đám tay sai. Nó xuỵt bụi rậm thì vào bụi rậm, bảo lăn xuống nước thì lăn xuống nước… Bọn đó thì biết cái giống gì chứ…

Nhưng ít ra thì chúng nó cũng đang cầm đầu chính quyền địa phương ở đây. Đứa nào dám ngo ngoe là chúng đập chết ăn thịt ngay.

Nhưng đây không phải là chuyện của đám chó săn. Là lệnh từ “Ban tư tưởng văn hóa” ông hiểu chưa?

Hả… Có phải nó là cái thứ chuyên mặc thường phục, chuyên trà trộn vào đám đông ném đá gây kích động rồi kiếm cớ đàn áp chứ gì?. Đường đường đàn ông con trai, sức dài vai rộng đi đánh một đứa phụ nữ chân yếu tay mềm không có sức chống đỡ thì đã quá hèn rồi. Lại còn lôi con người ta ra chỗ vắng để… bóp vú thì quả là tận cùng của sự bỉ ối thối tha. Quả thật nếu con người mà hành xử như thế thì khác gì giống súc sinh, không còn gì để nói nữa.

Nhưng ông đã biết sợ chưa?

Hả… sợ cái gì?

Ô hô, ông này rượu nhiều quá đâm ra thần kinh có vấn đề rồi.

Tôi chơi cả lít, nhưng trí tuệ vẫn luôn tỉnh táo.

Vậy thì ông phải biết sợ chứ…


Làm người ai không biết sợ. Tôi từng sợ cả đời rồi. Nhưng nay thấy họ toàn chơi kiểu chó thế. Cái thân già như tôi thì chịu được mấy ngáp chớ. Bà tin họ, còn tôi thì chẳng dám tin nữa. Tôi với bà bỗng dưng thành “bất đồng chính kiến” rồi. Nhưng tôi xin nói để bà biết là… tôi biết sợ từ lâu rồi. Báo hại tôi xưa giờ vẫn tin vào sự lãnh đạo sáng suốt tài tình của những “đỉnh cao trí tuệ”, tôi từng nguyện theo CM mấy chục năm nay. Nhưng khi dành được quyền lực về tay thì họ nhận là của họ hết, còn tôi thì chẳng được cái gì… Nhất là qua vụ vừa rồi, bố tôi có sống lại bảo tin thêm tí nữa, thì tôi cũng xin vái cả nón. Hu hu hu...



Không có nhận xét nào: