Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Số 129-2013: Đối thoại nguy hiểm.

Câu chiệng cúi từng

PHẢN BIỆN NỘI BỘ

Hàng tháng lương hưu ông nộp cho tôi đều thiếu 20% là cớ làm sao?

Tôi… tôi… đâu có!. Là tôi bớt chút mua rượu thôi mờ?

Ông nên nhớ nhà này tôi luôn “lãnh đạo toàn diện triệt để” nhá. Một xu của tôi không ai được thiếu. Hiểu chửa.

Tôi hỏi bà. Ngày trước tôi đưa bà cả trăm triệu. Lúc tôi cần tiền hỏi đến thì bà bảo hết rồi. Mãi tôi mới vỡ lẽ là bà đánh đề thua sạch. Tôi chưa hỏi đến đấy nhá…!?

À… hóa ra ông theo dõi, ông nghi ngờ tôi… Ối giời ơi!. Thế này thì còn nói gì được nữa chớ?

Bà khỏi nói. Nghe tôi nói đây. Trước giờ trong nhà chỉ có bà là đảng viên. Bà luôn “lãnh đạo toàn diện triệt để”. Tôi hỏi bà: Thế 172.200 người bị giết chết trong “cải cách ruộng đất” năm xưa. Trong đó hầu như là chết oan. Mỗi nhà có mấy người. Cả họ nó có bao nhiêu người… Bà có biết không?.

Bà bác sỹ phảy tay: Không biết.

Vậy hả. Tôi cứ tính đơn giản nhất mỗi nhà thời đó sinh 4 đứa con, lấy vợ lấy chồng là 8, sinh con đẻ cái theo kế hoạch hóa gia đình mỗi nhà 2 con đi… Bà nhẩm tính coi là bao nhiêu người…

Tôi không thèm tính.

Nếu tính từ năm 1956 đến nay, cứ 15 năm là một thế hệ thì đã có 7,3 thế hệ người VN trôi qua rồi. Tôi nhẩm nhanh cũng có khoảng 20 triệu  người. Liệu họ có căm thù kẻ giết hại thân nhân của họ không?

Tôi… tôi… ư… Chắc là có quá, nếu không nói là “thù cha mẹ bất cộng đái thiên”. Nó không ăn gan uống máu được là nó hèn…

Tôi trong số đó đó…!?

Hả… Ối giời ơi là giời. Tôi lấy nhầm bọn phản động làm chồng rồi… Hu hu hu…

Bà yên tâm. Bọn phản động này vốn tử tế mà. Bấy nay tôi luôn thương yêu bảo bọc bà, luôn dành cho bà những gì tốt nhất mà tôi có. Bù lại, bà đẻ cho tôi 8 đứa con ngoan. Đứa nào cũng toan lo nghèo khó, lo làm ăn tử tế, lo cho các cháu ăn học nên người. Tôi hỏi bà… Tôi phản động chỗ nào?

Tôi… tôi… Ông hỏi thế thì tôi nào giả nhời sao được chớ…

Tại tôi nói đúng quá nên làm sao mà trả lời khác được. Nhưng tôi đâu có chấp nhất bà làm gì đâu, dù bao năm nay bà vẫn “toàn diện triệt để”. Tôi cũng đâu có bắt bà phải “chịu trách nhiệm lịch sử” cái chó gì đâu.

Nhưng sao hôm nay ông nói toàn chuyện gì đâu vậy chớ?

Là tôi đang muốn “đối thoại” với bà, người đại diện cho sự “lãnh đạo toàn diện triệt để” trong cái gia đình này thôi.

Hức… Nào ông nói đi. Tôi sẵn sàng “đối thoại với ông đến cùng”… Kể cả chiều nay khỏi nấu cơm luôn.

Ấy chớ… không nấu thì bộ bà để tôi nhịn sao?

Cho nhịn luôn… Ai bảo?

Ua… Bà này tính quay trở về thời bao cấp chắc. Cái thời mà ông túm chắc cái dạ dày của mày rồi. Mày không chấp hành là ông cho chúng mày chết đói luôn. Ha ha ha… Nhưng báo cáo đồng chí vợ. Thời nay khác rồi ạ. Đồng chí không nấu cơm thì em đi ăn phở. Đói thì đầu gối phải bò thôi…!

Bà bác sỹ quay ngoắt vào bếp, chẳng nói năng chi. Bữa đó mâm cơm chỉ có ba con cá khô nướng cháy đen và đĩa rau muống luộc chấm nước mắm đại dương. Ặc…!. Lão nuốt chẳng nổi nên chơi luôn hai chai, đâm… phê lòi. Nhưng trước khi bò lên giường, Lão nói: Bà thật hiền từ trung hậu đảm đang nhất hạng. Nhưng bà có nhớ khẩu hiệu thời đó không. Nếu không thì tôi nhắc cho bà nhớ nhá. Đó là câu “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ” đó…


(còn nữa)

Không có nhận xét nào: