Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Số 116-2013: Luật trời...

DÂN NHÀ QUÊ  (tiếp)

Sáng chủ nhật.

Dạ em xin cám ơn anh đã giúp đỡ. Gia đình chúng em không dám quên ơn anh đâu ạ.

Cô nhà thế nào rồi.

Dạ báo cáo anh. Nhà em đã hoàn toàn bình phục rồi ạ. May là chỉ xây xát nhẹ thôi. Trang liếc nhanh sang phía Bạo cười rất tươi. Mắt đảo ngược nhìn về phía chồng.

Thật đáng tiếc cho hai ông già…

Dạ em cũng biết là thế. Mình là người trong nghề. Điều tra, kết luận thế nào đều trong tay mình. Mấy lão già đó là “dân nhà quê” ấy mà, chẳng biết gì đâu… ạ.

Ừm…

Dạ, đây là món quà vợ chồng em cám ơn anh ạ. Gã hai tay trọng vọng nâng cái phong bì.

Cô chú cứ vẽ vời làm chi… Thôi thì tôi nhận cho cô chú vui lòng.

Chiếc xe máy màu trắng vụt nhanh ra khỏi cổng nhà Đại úy Bạo. Nó trèo qua bên rìa đống cát nhà ai mới đổ hồi sáng, loạng quạng một lúc mới chạy thẳng được. Đại úy Bạo nhìn theo khẽ lắc đầu?

Một tháng sau.

Anh Khang bị rồi…!

Hả làm sao?

Tối qua ổng đi nhậu về muộn. Say quá tông luôn vào lan can đường quốc lộ, thủng đầu, vỡ tan khớp gối phải, gãy chân trái, tay trái…

Ua… bị nặng thế cơ à?.

Say quá rồi thì gượng sao được. Với lại…

Số anh ấy đen quá. Vừa đầu năm vợ gây tai nạn chết người. Giữa năm chồng lại bị  nặng thế… Đúng là số con phò rồi chúng mày ạ.

Ai biết đâu Trời có mắt hả chúng mày. Tưởng không ai biết gì cả sao?

Biết thì sao chứ. Đứa nào làm gì được nào. Mày chỉ được cái mê tín vớ vẩn. Làm đéo gì có ma quỷ thần thánh chứ. Địt mẹ, đời chỉ sống có một lần, chết là hết. Quyền trong tay không biết tận dụng để kiếm ăn là ngu…

Nhưng tao vẫn nghĩ. Trên đời này ngoài luật pháp của con người đặt ra, còn có luật của Ông Trời. Tránh không khỏi số đâu.

Khang được chuyển về làm việc tại “Phòng quản lý hộ khẩu” do vết thương khá nặng, đi lại không thuận tiện, sức khỏe giảm sút.

Tiếng Huyền Trang hốt hoảng líu ríu trong điện thoại: Anh ơi về ngay đi. Bà và thằng Cu Tý nhà mình chết rồi. Hu hu hu... Mới vừa cơm xong thấy kêu mệt. Bà cháu rủ nhau đi nằm. Mãi  ngang chiều vẫn không dậy. Em vào giường thì… Hu hu hu.

Khang bỗng hét lên hoảng hốt đâm đầu lao ra cửa. Cánh cửa kính vỡ tan, một mảnh kính xuyên qua mắt phải… Khang được đưa đi bệnh viện cấp cứu. Bác sỹ kết luận: “Thần kinh anh ấy bị tổn thương quá nặng…”.


...
Anh Khang đúng là số con chó. Hạn nọ chưa qua lại tiếp đến hạn kia. Bao năm thu vén nhặt nhạnh thế là hết sạch. Vợ bỏ đi theo thằng bồ cũ. Chồng bị nạn mà con chó đó có thèm vác mặt về đâu. Thật là… Ồi, đời sao lại chó má vậy chớ?.


2 nhận xét:

Unknown nói...

Luật nhân quả hiện đại bây giờ có khi khác lão ơi!

Unknown nói...

Nó vốn khác hẳn mờ. Còn cái kết nữa... He he he.